Khải Bình nhìn theo bóng dáng của bạn, anh cũng xót xa không kém, cuộc sống của Tiêu Sở Uy trước đây cũng không khá hơn Thiên Manh, lạnh lùng cô độc, từ khi bên cạnh Thiên Manh anh đã chứng kiến Tiêu Sở Uy trở nên trân trọng cuộc sống, biết yêu thương và nghĩ cho người khác như thế nào, chỉ là giờ đây anh đang thấy hình ảnh cũ của Tiêu Sở Uy dần trở về.
Rachel và Khải Bình ngồi lại ôm nhau, hai suy nghĩ khác nhau nhưng lại cùng một tâm trạng. Hai người bạn thân của họ, đều đang chịu tổn thương.
Bỗng Khải Bình lên tiếng:
"Rachel, sau này nếu em có chịu phải ấm ức, tủi hờn, hay em không hài lòng ở anh, hoặc gặp phải những đả kích gì, có thể nói với anh được không, anh xin em, xin em đừng âm thầm rời đi.."
Rachel nghe thấy thì ngả người ra nhìn Khải Bình chẵm chằm, vẻ mặt không có gì được gọi là cảm động bởi những gì anh nói, anh đây là đang chỉ trích Thiên Manh hay sao?
Khải Bình vừa thấy đã biết được Rachel đang hiểu lầm ý của anh nên liền giải thích:
"Không phải, không phải, anh không có ý nói Thiên Manh gì cả, anh đương nhiên biết rõ chuyện của họ chúng ta không hiểu được, anh chỉ muốn nói với em điều anh nghĩ thôi, anh thật sự sẽ không chịu nổi nếu em bỏ anh ở lại rồi biến mất như vậy đâu..."
"Hôm qua khi Thiên Manh gọi cho anh, em có biết là anh lo sợ đến mức nào không? Anh sợ không đến kịp rồi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3740314/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.