Trước ngày rời đi...
Thiên Manh mở wechat, những dòng tin nhắn chất đống của anh cho cô từ hôm qua,
(Cuộc họp hôm nay có lẽ sẽ kéo dài rất muộn, xong anh sẽ nhắn cho em.]
(Anh đã bảo dì Thanh sang nấu ăn cho em, muốn ăn gì cứ nói với dì ấy nhé.)
(Anh đến nhưng em ngủ rồi, nên anh về nhà đây, sáng dậy thì gọi cho anh.]
[Nhưng mà, Thiên Manh, anh thấy em ở bên đó lâu như vậy, em có nghĩ là nên về nhà rồi không? Anh không tiếp tục chịu được nữa đâu... Anh nhớ em lắm rồi.]
Thiên Manh ngồi im bất động một lúc, cô lấy túi xách bắt xe đến Ảnh Nguyệt Hoa Lung, bên cạnh anh lâu như vậy, mà đây là lần đầu cô đến đây.
Anh nhiều việc như vậy, nhưng chưa bao giờ để cô phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào khi ở bên cạnh anh, chăm sóc cho cô, dỗ dành cô, và lo nghĩ cho cô...
Thiên Manh từ trên xe đưa mắt nhìn ra, người người ra vào bận rộn, anh chắc cũng đang tất bật như vậy, cô hạ cửa kính ngước nhìn lên tầng cao nhất của tòà nhà, anh đang ở đó, và anh cũng giống như khoảng cách này vậy, cô không thể chạm đến.
Rất lâu sau cô mới cho tài xe đưa cô đến trường.
Thiên Manh một mình đi đến cây bạch quả...
Lần này cô đã ngồi đó rất lâu.
Đến tận chiều cô nhắn tin cho Tiêu Sở Uy:
(Tối nay em sẽ về Chấn An, có thể về sớm với em không?)
Bên này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3738919/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.