Từ lúc về Hạ Uyển, Thiên Manh chẳng những không nói gì nhiều với Rachel, mà cô còn cố tình tránh mặt Tiêu Sở Uy, tuy vẫn để tiểu Phương đưa đón, nhưng về đến nhà là đi thẳng vào phòng một mình.
Càng khó hiểu hơn là Thiên Manh vẫn tìm cách ở lại Hạ Uyển mà không chịu về Chấn An, Tiêu Sở Uy dù rất bức bối nhưng thấy tâm trạng Thiên Manh vẫn chưa tốt nên anh cũng nhẫn nhịn sự nhớ nhung mà chiều theo cô.
Thiên Manh ngồi một mình trong căn phòng, cô mượn ánh nắng đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ rộng mở, chỉ lác đác vài tòa nhà, ánh hoàng hôn chiều tà soi ngược lại, chạm nhẹ lên cả khuôn mặt vô hồn đầy bi sầu.
Không biết cô và ánh hoàng hôn này gặp nhau bao nhiêu ngày rồi, ngồi đây, tất cả cũng chỉ để đưa ra lựa chọn...
Thiên Manh biết quyết định lần này sẽ lại là một quyết định gây tổn thương, nhưng chỉ lần này nữa thôi, mọi chuyện sẽ quay lại quỹ đạo của nó.
Cô đã hủỷ hoại tình bạn và cuộc sống của Tiêu Sở Uy, mà vẫn có thể tận hưởng hạnh phúc từ anh, đúng là người ngoài nhìn nhận vấn đề luôn rõ hơn người trong cuộc, Thiên Manh cô quá ích kỷ rồi, từ đầu đến cuối cô luôn sống cho bản thân mình thôi.
Anh yêu ai thì họ cũng sẽ nhận được hạnh phúc như vậy, vậy tại sao không nhường anh cho một người xứng đáng hơn, cân xứng hơn với vị thế của anh.
Nếu, Thiên Manh đã nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3738918/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.