Thiên Manh về đến nhà, dù đã cố gắng kiểm soát cảm xúc nhưng vẫn không thể tỏ ra không có gì mà vui vẻ được, cô vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Tiêu Sở Uy ngồi ở ngay trên sofa, mắt anh dán vào cuốn sách trên tay, tư thế vô cùng thư thái, từ cửa nhìn vào có thể thấy được từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt quen thuộc, anh không hay ngồi đây, rõ ràng là đợi cô.
Anh ngẩng đầu xoay mặt về phía cô nở nụ cười đặc trưng, Thiên Manh liền vứt túi xách sang một góc, rồi bước vội chân dang tay tiến về phía anh mà ôm chầm lấy, cô áp mặt rục vào người anh, bao nhiêu ấm ức như muốn nổ tung.
Tiêu Sở Uy thì quá hiểu những dáng vẻ tâm tư này của cô rồi, nên đưa tay xoa phía sau gáy cô mà an ủi.
“Mệt rồi?” giọng anh dịu dàng như dỗ dành.
Tiêu Sở Uy cũng tự hỏi, không phải lúc nãy nghe giọng cô trên điện thoại còn rất vui hay sao? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?
Thiên Manh thì chỉ biết im lặng gật đầu, tay ôm chặt lấy anh, bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn xuất hiện, cảm giác chua xót lập tức tràn vào lồng ngực, khiến cô như không thể nào thở nổi. Giây phút này không hiểu sao Thiên Manh lại không cho phép bản thân yếu đuối, cô không khóc, không nũng nịu với anh, mà chỉ dám gọi tên anh:
“Tiêu Sở Uy.
“Ừm, sao vậy?” Anh cũng dịu dàng đáp lại, mong cô nói ra với anh.
“Cảm ơn anh”
Câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3738917/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.