Sau cuộc gặp với giáo sư Đỗ, Thiên Manh mang tâm trạng phức tạp đi vòng ra khu sân sau trường, cô tìm đến gốc cây bạch quả ngồi xuống, đúng là rất lâu rồi, cô không ngồi ở đây một cách cô độc nữa, chính xác là từ khi ở bên cạnh Tiêu Sở Uy.
Bên anh chỉ toàn là hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi cô có chút quên mất bản thân nên làm gì sau khi kết thúc việc học ở đây.
Lần đầu đến đây Thiên Manh đã nghĩ chỉ có nơi này khiến cô lưu luyến, vậy mà hai năm trôi qua rồi, đến cả không khí nơi đây cô cũng bịn rịn không muốn rời, vẫn là vì anh, chỉ có anh mới làm cô để tâm đến nhiều thứ như vậy...
Trong lúc định rời đi Thiên Manh lại gặp được Mộng Thần,
Sau buổi lễ trao giải, chẳng những Lâm Tinh mà Mộng Thần cũng cư xử lạ với cô, nên khiến Thiên Manh càng thêm bức bối, rốt cuộc cô đã làm gì khiến hai cộng sự từng thân thiết lại lạnh nhạt với cô như vậy?Nghĩ kỹ lại thì chẳng có gì cả, vì Thiên Manh là người biết chừng mực, cô không đùa giỡn hay tọc mạch đời tư của người khác, nên không thể vô ý mà làm người khác trở mặt với cô như vậy.
Nhưng mà lần này gặp lại, Mộng Thần vẫn như cũ, vẫn thần kinh thô như vậy.
“Lâu rồi không gặp, đúng là mỗi lần gặp chị là trái tim của tôi chỉ có đập mạnh thêm thôi, chị cứ xinh đẹp như vậy, tôi càng yêu chị thì phải làm sao đây?”
Thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3738916/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.