Sau cuộc gặp với giáo sư Đỗ, Thiên Manh mang tâm trạng phức tạp đi vòng ra khu sân sau trường, cô tìm đến gốc cây bạch quả ngồi xuống, đúng là rất lâu rồi, cô không ngồi ở đây một cách cô độc nữa, chính xác là từ khi ở bên cạnh Tiêu Sở Uy.
Bên anh chỉ toàn là hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi cô có chút quên mất bản thân nên làm gì sau khi kết thúc việc học ở đây.
Lần đầu đến đây Thiên Manh đã nghĩ chỉ có nơi này khiến cô lưu luyến, vậy mà hai năm trôi qua rồi, đến cả không khí nơi đây cô cũng bịn rịn không muốn rời, vẫn là vì anh, chỉ có anh mới làm cô để tâm đến nhiều thứ như vậy...
Trong lúc định rời đi Thiên Manh lại gặp được Mộng Thần,
Sau buổi lễ trao giải, chẳng những Lâm Tinh mà Mộng Thần cũng cư xử lạ với cô, nên khiến Thiên Manh càng thêm bức bối, rốt cuộc cô đã làm gì khiến hai cộng sự từng thân thiết lại lạnh nhạt với cô như vậy?Nghĩ kỹ lại thì chẳng có gì cả, vì Thiên Manh là người biết chừng mực, cô không đùa giỡn hay tọc mạch đời tư của người khác, nên không thể vô ý mà làm người khác trở mặt với cô như vậy.
Nhưng mà lần này gặp lại, Mộng Thần vẫn như cũ, vẫn thần kinh thô như vậy.
“Lâu rồi không gặp, đúng là mỗi lần gặp chị là trái tim của tôi chỉ có đập mạnh thêm thôi, chị cứ xinh đẹp như vậy, tôi càng yêu chị thì phải làm sao đây?”
Thấy được biểu hiện quen thuộc của Mộng Thần khiến Thiên Manh cười lên mà bắt chuyện.
“Dự án kết thúc cũng không thấy mọi người nữa, cậu vẫn còn ở trường chứ?”
Trước đây khi bị Tiêu Sở Uy dằn mặt ở bữa tiệc, khiến Mộng Thần có chút thất vọng, anh cũng nghĩ Thiên Manh giống những cô gái khác, thích một bước trèo cao, nhưng về sau ngẫm nghĩ, Mộng Thần vẫn tin vào những gì cậu ta biết về Thiên Manh, dù cho có được cái ghế vững chắc như Tiêu Sở Uy nâng đỡ, nhưng năng lực của Thiên Manh là điều không ai có thể bàn cãi được.
Cậu ta biết rõ Thiên Manh đã chứng minh bản thân vừa giỏi vừa thông minh như thế nào. Nếu cô chỉ là một cô gái dùng nhan sắc mà đạt được mục đích thì sẽ không bán mạng cho dự án đến như thế, họ làm việc cùng nhau lâu như vậy, Mộng Thần tự nói vẫn nên tin vào mắt nhìn người của bản thân.
“Tôi phải ở lại đây để còn được gặp chị chứ?”
Mộng Thần cứ đùa giỡn với Thiên Manh, khiến cô được một phen nhẹ nhõm, cô cứ nghĩ cả Mộng Thần và Lâm Tinh không hài lòng với cô chuyện gì đó, dù gì họ đã từng rất vui vẻ với nhau.
Trong lúc đó, Thiên Manh nhận được cuộc gọi từ Tiêu Sở Uy, nhìn vào điện thoại vài giây cô ám hiệu với Mộng Thần để bản thân bắt máy.
“Alo, em đây.” Thiên Manh áp điện thoại vào tai nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng hơn lúc bình thường gấp mấy lần, Mộng Thần nghe được một phát là liền biết được người bên kia là ai luôn. (1)
Tuy là không vui nhưng Mộng Thần lại không có sở thích quái lạ mà đi nghe lời yêu đương của người khác để tự ngược bản thân.
Vậy là cậu ta lập tức bước chân thật dài cách xa ra một khoảng, lặng tai lại, mắt cứ nhìn lên cành cây, tay cũng với lên mà ngắt những chiếc lá trên đó, cứ y như kẻ yêu đơn phương đang đứng chờ người trong lòng đến vậy, vẻ mặt âm u mây mù giăng lối.
Cuộc gọi của Thiên Manh vẫn đang tiếp tục...
“À..... em biết rồi.”
" Em xong việc rồi, em về luôn đây, anh về rồi sao?”
“Không cần đâu, tiểu Phương đến rồi, em sẽ về ngay thôi, ở nhà đợi em.”
“Mì kéo sao? nhưng mà anh nấu à?”
“Được.”
“Ừm, em biết rồi mà, anh yên tâm đi
"Um, baibai."
"1
Nghe thôi cũng biết Thiên Manh đang vui vẻ và đắm chìm trong tình yêu như thế nào.
Cũng phải, cô đang yêu và còn đang có chuyện rất vui muốn khoe với anh nữa mà, nên đang rất là nôn nóng muốn được về nhà...
Sau khi cúp máy, Thiên Manh bỏ điện thoại xuống, biểu cảm tươi vui như ngày nhiều mây nắng đẹp, cô đã đẹp bây giờ càng đẹp hơn, khiến Mộng Thần chỉ biết thở dài rồi tặc lưỡi một tiếng, vì bông hoa trước mắt đã cắm ở nhà Tiêu Sở Uy mất rồi, cậu ta đeo dính theo Thiên Manh bao lâu như vậy, thật lòng là rất có tình cảm với cô, chỉ là bây giờ phải buồn bã đứng nhìn mà không làm được gì, có chút luyến tiếc.
“Bây giờ tôi phải về rồi, khi khác ba người chúng ta cùng hẹn gặp rồi ăn uống một buổi nhé, lâu rồi không gặp mọi người.”
Thiên Manh cũng lịch sự hẹn với Mộng Thần, làm việc lâu như vậy, mà cô chưa có dịp mời họ một bữa tử tế, họ đã chăm sóc và giúp đỡ cho cô rất nhiều trong suốt thời gian dài như vậy.
“Được, chỉ cần được đi với chị là được.
Nhưng Mộng Thần vẫn không chịu được mà vẫn thích chọc Thiên Manh.
Thiên Manh lúc này đang vui nên cũng không để tâm nữa, cô cũng khéo léo chào Mộng Thần rồi rời đi.
Thiên Manh vừa đi khỏi Mộng Thần được một đoạn thì thì Lâm Tinh từ xa đã nhìn thấy cô.
Hôm nay Lâm Tinh đến văn phòng để dọn dẹp lại đồ đạc, không ngờ lại gặp được người mà cô không muốn gặp.
Lâm Tinh từng nghĩ sau dự án, bao nhiêu nỗ lực của bản thân sẽ được giáo sư Đỗ công nhận, chẳng những vậy cô còn thẳng thừng nói rõ ý định và nộp hồ sơ ứng tuyển cho vị trí trợ lý giáo sư từ lâu, vậy mà chờ mãi vẫn chưa được duyệt, cô trực tiếp đến hỏi thì giáo sư lại cho cô một đáp án không khỏi bàng hoàng hơn; ông đã có người phù hợp cho vị trí đó, và tận sau này cô mới biết không ai khác chính là Thiên Manh.
Nhìn thấy vẻ mặt ngập tràng vui vẻ của Thiên Manh càng khiến Lâm Tinh không nén được uất giận mà tiến đến gần.
“Chị đang rất vui nhỉ?”
Thiên Manh vừa thấy Lâm Tinh đã lập tức đi đến niềm nở chào hỏi,
Nhưng mà Thiên Manh lại không nhận ra sự xa cách mà Lâm Tinh mang đến, còn chưa kịp nói hết Lâm Tinh đã không một chút kiên dè mà vào thẳng vấn đề:
“Tôi phục chị thật, dùng khuôn mặt hết sức ngây thơ để sống một cách giả tao."
Lần trước sau bữa tiệc ở lễ trao giải, khi biết mối quan hệ của Tiêu Sở Uy và Thiên Manh, Lâm Tinh vốn dĩ muốn đem bức ảnh chụp được mà báo cáo lên Hiệu Trưởng để điều tra thành tích của Thiên Manh nhưng lại bị cả Giáo Sư Đỗ và Hiệu Trưởng giáo huấn một trận, nên đã hằn thêm sự căm ghét của Lâm Tinh với Thiên Mạnh.
Đã bất mãn càng thêm bất mãn.
Thiên Manh cũng thu lại nụ cười, đổi thành vẻ mặt căng thẳng nhìn lại đối phương:
“Lâm Tinh, hình như chúng ta có hiểu lầm gì đó thì phải?”
Thiên Manh chưa hiểu được những gì Lâm Tinh nói, chẳng phải lúc trước họ rất vui vẻ với nhau sao?
“Hiểu lầm? chắc là tôi không hiểu lầm mối quan hệ của chị và thầy Tiêu đâu?”
Lâm Tinh cuối cùng cũng không nhịn được mà nói ra sự thật.
Thiên Manh đơ người và không nói được gì, nhưng cô cảm thấy không có gì sai cả, đó là chuyện cá nhân, không nhất thiết phải báo cáo với người ngoài.
“Tôi.”
Thiên Manh định mở miệng giải thích thì đã bị Lâm Tinh chặn họng.
“Lúc trước tôi thật lòng ngưỡng mộ chị, xinh đẹp, thông minh, kiến thức rộng và có nghị lực, nhưng bây giờ tôi còn nhận ra một điều, là chị còn vô cùng ... tâm cơ...”
“...giường của giảng viên mà chị còn dám bò lên, thì thử hỏi còn điều gì chị không dám làm nữa?”
Thiên Manh trừng mắt cùng nắm tay siết chặt nhìn Lâm Tinh, từ khi nào mà
tình yêu của cô và Tiêu Sở Uy biến thành điều đáng kinh tởm trong mắt người khác như thế này?
Còn chưa kịp phản biện đã bị đối phương tiếp tục lên án:
“Chị lợi hại thật đó, trước đây toàn dùng cách này sao, vậy chắc phải lên giường với không ít người nhỉ?”
Thiên Manh dù mất bình tĩnh nhưng vẫn cố gắng nói ra, để không bị hiểu sai thêm nữa:
“Lâm Tinh, tôi biết chuyện tôi che giấu mối quan hệ với Tiêu Sở Uy có thể khiến cô hiểu lầm, nhưng tôi không nghĩ chúng tôi yêu nhau sẽ liên quan gì đến những điều cô nói, cô có chút quá lời rồi”
Nhưng mà, lời Thiên Manh nói căn bản không lọt được vào tai đối phương, trong mắt Lâm Tinh hiện tại dù Thiên Manh có nói gì cũng chỉ là ngụy biện.
“Chị đừng diễn nữa, không có lợi?”
Lâm Tinh lúc này cũng cạn lời mà cười khẩy một cái, cô không tin Thiên Manh lại trắng trợn tỏ ra vô tội như vậy.
“Chị tưởng tôi không biết ông ngoại của thầy Tiêu là người thành lập ngôi trường này, thầy Tiêu hiện tại là người toàn quyết định mọi hoạt động của trường, hiệu trưởng chỉ là thay mặt vận hành...
“ngủ với một người có quyền và có tiền vậy, mà chị nói là không có lợi, chị đừng nói là đến dự án nghiên cứu, chị cũng không hề biết là chính tay thầy Tiêu đề xuất cho giáo sư.
“Thiên Manh, nếu tôi là chị, rồi tôi nói những lời như vậy, chị tin nổi không?”
Vị thế của Tiêu Sở Uy ở trường không để lộ ra ngoài, chỉ ai thân cận mới biết được, Lâm Tinh và Mộng Thần có thể biết bởi vì họ là học trò lâu năm của giáo sư Đỗ, đương nhiên họ cũng phải giữ kín, không dám tự ý nói đến bất kỳ chuyện gì của anh.
Chính vì điều này mà Lâm Tinh đã nghĩ rằng Thiên Manh cũng đã biết được nên mới cố tình tiếp cận rồi chuộc lợi từ mối quan hệ với Tiêu Sở Uy.
Còn Thiên Manh, cô tuy là biết Tiêu Sở Uy có thân thế không tầm thường nhưng cô lại nghĩ ở ngôi trường này anh chỉ đơn giản là một giảng viên có địa vị bình thường và anh được coi trọng là bởi vì kiến thức uyên thâm mà thôi, cô cứ nghĩ Ảnh Nguyệt Hoa Lung mới là thế giới thực sự của anh.
Lúc này mọi thứ mới trở nên rõ ràng là tại sao giáo sư Đỗ lại muốn cô ngồi ở vị trí đó, chính là vì Tiêu Sở Uy.
Dự án nghiên cứu, cũng là nhờ Tiêu Sở Uy.
Cô tự hỏi rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện cô được Tiêu Sở Uy âm thầm giúp đỡ nữa.
Và còn những gì mà cô chưa biết rõ về anh.
Cô còn định về kể với anh việc bản thân được coi trọng như thế nào nữa chứ.
Thì ra là cô quá ảo tưởng với năng lực của bản thân rồi, nếu không có anh, cô chẳng là gì cả. Đừng nói là dự án, đến tên dự án cô còn không được biết nữa là.
Bây giờ trong đầu Thiên Manh chỉ toàn những tiếng ong ong vang lên, cô không nghe rõ được gì nữa cả...chỉ biết đứng im để Lâm Tinh tiếp tục dùng những lời cay nghiệt mà dày xéo:
“Đừng tiếp tục giả tạo nữa, dù gì cũng sắp tốt nghiệp rồi, cũng sắp nhẹ nhàng ngồi vào vị trí biết bao người muốn mà không được, chị còn sợ gì nữa, chỉ trách tôi quá ngu ngốc, hết sức tôn trọng chị, đúng là có mắt như mù, nhìn nhầm hạng người như chị.”
Thiên Manh không thể trách Lâm Tinh, cũng không thể có lý do nào tiếp tục giải bày cho bản thân được, sự thật rõ ràng, cô được lợi quá nhiều từ anh.
“Đủ rồi, Lâm Tinh đừng để sự tức giận của cậu làm tổn thương người khác.”
Mộng Thần đứng không xa cũng đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, không chịu được nên đi đến cất giọng giải vây cho Thiên Manh.
Thấy Mộng Thần bênh vực Thiên Manh, Lâm Linh trở nên chán ghét, cô ta tiến đến gần nói thêm vài lời rồi mới chịu đi:
“Chị trèo cao như vậy, không sợ té xuống sẽ rất đau sao?”
“Đúng là Đát Kỷ thì chỉ có thể gặp được Trụ Vương mà thôi. Để tôi xem cái trường này cuối cùng sẽ thành cái gì” (1
Thấy Lâm Tinh rời đi Mộng Thần bước đến nhìn Thiên Manh, trầm mặc một lúc rồi nói:
“Lâm Tinh chỉ là có chút tức giận, cô ấy nghĩ bản thân bị đối xử bất công, nên mới nói những lời như vậy, chị đừng để tâm.”
Mộng Thần cũng quá rõ, Lâm Tinh mong muốn vị trí trợ lý đó như thế nào, khi Mộng Thần thấy tên Thiên Manh trong danh sách chính thức, cậu ta cũng khá ngỡ ngàng, nhưng rồi lại thấy lựa chọn của giáo sư không hoàn toàn là cảm tính, Thiên Manh có đủ năng lực để đảm nhận.
Mộng Thần an ủi Thiên Manh một cách chân thành, lúc này trước mắt Thiên Manh, Mộng Thần như một người hoàn toàn khác, chững chạc khác hẳn dáng vẻ hằng ngày mà cô biết rất nhiều.
Nhưng làm sao mà không để tâm được cơ chứ.
Thiên Manh hít lấy một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cậu và Lâm Tinh biết chuyện khi nào?”
“Lễ trao giải, bữa tiệc tối, Thầy Tiêu không ngại cảnh cáo tôi mà đưa chị về.”
Lúc này Thiên Manh mới biết, thì ra từ đầu đến cuối chỉ có cô là không biết gì cả thôi, ai cũng biết hết rồi.
Mộng Thần cười lắc đầu nhớ lại, nhưng khi thấy vẻ mặt u sầu của Thiên Manh thì cậu cũng nghiêm túc trở lại:
“Đừng nghe những gì người khác nói, chị chỉ nên tin bản thân mình thôi, nếu chị không thật sự có năng lực thầy Tiêu có giúp chị cũng vô ích”
Thiên Manh biết Mộng Thần đang an ủi cô, nhưng hiện tại đối diện với những gì vừa nghe, thì những lời nói của Mộng Thần dù là thật lòng nhưng cũng chẳng thể thấm đâu vào đâu cả...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]