Lúc Thiên Manh tỉnh dậy đã đúng luôn giờ ăn trưa.
Tiêu Sở Uy ngồi trên sofa, thấy cô mơ màng tỉnh dậy, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi anh cố nén nụ cười mà hỏi cô:
“Em tỉnh dậy rồi à, có mệt lắm không? Có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Câu hỏi của anh đầy sự quan tâm, nhưng mà cô thì lại ngượng nghịu chết đi được.
Mệt? Không phải nhờ anh ban cho sao mà còn hỏi. Từ nhà tắm lên tới giường, Thiên Manh tự hỏi sao mà có mỗi cô mệt mỏi thôi thế này.
Thiên Manh liền trùm chăn lại, rồi lắc đầu.
Tiêu Sở Uy đi đến gần rồi ngồi xuống giường kéo chăn ra khỏi mặt cô:
“ Vậy ăn trưa thôi.”
Thiên Manh lúc này mới nhớ ra, tài liệu bàn giao cô còn chưa làm xong mà bữa trưa thì vẫn chưa ăn, ăn xong còn phải lên trường ngay, có khi lại còn không kịp.
Vậy là cô bật hẳn người dậy hất chăn sang một bên định đứng dậy bước đi, nhưng lại phát hiện là bản thân đang không mặc gì. Tiêu Sở Uy thì vẫn thản nhiên nhìn cô, mắt anh còn rớt lên ngực cô, rồi nở nụ cười đầy đen tối.
Thiên Manh hốt hoảng nhắm chặt mắt rồi kéo chăn che người lại, vẻ mặt bực nhọc nhìn anh nói:
“Tiêu Sở Uy, anh không định đi sao?”
Thiên Manh cứ như thiếu nữ mới lớn và cô hành động như thể anh chưa thấy cơ thể cô bao giờ vậy, cô nói dứt câu khiến Tiêu Sở Uy chỉ biết nhịn cười mà trả lời cô:
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3738915/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.