Sau sự việc bàng hoàng xảy ra ở bệnh viện, Dục Minh cũng xuất viện hai tuần sau đó, Tiêu Sở Uy cũng đến đưa Dục Minh về nhà, Dục Minh cũng không phản đối.
Trong căn phòng yên lặng, một lần nữa hai người đàn ông cùng một tâm trạng nhưng lại chỉ im ắng nhìn nhau, không biết phải đợi đến bao lâu, Tiêu Sở Uy mới có thể cất giọng mà bắt đầu cuộc hội thoại:
“Xin lỗi vì đã không sớm nói rõ với cậu."
Tưởng tưởng rằng, nếu Tiêu Sở Uy chọn nói rõ ràng với Dục Minh ngay từ đầu, chắc nó sẽ xảy ra theo chiều hướng khác, có thể tốt nhưng cũng không ai có thể đảm bảo được rằng nó không tệ như hiện tại. Nhưng ít ra, ở lựa chọn này anh không hối hận vì anh nhận được tình yêu và được cho đi tình yêu.
Chỉ là, anh vẫn muốn nói lời xin lỗi, ít nhiều tình yêu của anh dành cho Thiên Manh có làm Dục Minh tổn thương.
Dục Minh ngước nhìn Tiêu Sở Uy, anh chỉ thở mạnh một hơi rồi khế cười.
Rồi Dục Minh cũng không giấu được nghi vấn trong lòng mở giọng buồn bã.
“Cậu và Thiên Manh, gặp nhau khi nào?”
Tiêu Sở Uy cũng thành thật trả lời:
“Khi cậu đến cùng Thiên Manh đến Đường Thanh chẳng phải đã nói rồi sao, Thiên Manh học lớp của tôi.”
Tất cả đều là số phận an bài, cả nước có cả ngàn ngôi trường đại học như vậy, mà Thiên Manh lại chọn đúng ngôi trường này, trong trường có bao nhiêu lớp học, vậy mà Tiêu Sở Uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3738369/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.