Sau sự việc bàng hoàng xảy ra ở bệnh viện, Dục Minh cũng xuất viện hai tuần sau đó, Tiêu Sở Uy cũng đến đưa Dục Minh về nhà, Dục Minh cũng không phản đối.
Trong căn phòng yên lặng, một lần nữa hai người đàn ông cùng một tâm trạng nhưng lại chỉ im ắng nhìn nhau, không biết phải đợi đến bao lâu, Tiêu Sở Uy mới có thể cất giọng mà bắt đầu cuộc hội thoại:
“Xin lỗi vì đã không sớm nói rõ với cậu."
Tưởng tưởng rằng, nếu Tiêu Sở Uy chọn nói rõ ràng với Dục Minh ngay từ đầu, chắc nó sẽ xảy ra theo chiều hướng khác, có thể tốt nhưng cũng không ai có thể đảm bảo được rằng nó không tệ như hiện tại. Nhưng ít ra, ở lựa chọn này anh không hối hận vì anh nhận được tình yêu và được cho đi tình yêu.
Chỉ là, anh vẫn muốn nói lời xin lỗi, ít nhiều tình yêu của anh dành cho Thiên Manh có làm Dục Minh tổn thương.
Dục Minh ngước nhìn Tiêu Sở Uy, anh chỉ thở mạnh một hơi rồi khế cười.
Rồi Dục Minh cũng không giấu được nghi vấn trong lòng mở giọng buồn bã.
“Cậu và Thiên Manh, gặp nhau khi nào?”
Tiêu Sở Uy cũng thành thật trả lời:
“Khi cậu đến cùng Thiên Manh đến Đường Thanh chẳng phải đã nói rồi sao, Thiên Manh học lớp của tôi.”
Tất cả đều là số phận an bài, cả nước có cả ngàn ngôi trường đại học như vậy, mà Thiên Manh lại chọn đúng ngôi trường này, trong trường có bao nhiêu lớp học, vậy mà Tiêu Sở Uy lại dạy đúng lớp của Thiên Manh...
Không thấy Dục Minh nói gì Tiêu Sở Uy cũng tiếp tục:
“Lần đầu gặp Thiên Manh, tôi không hiểu tại sao lại cứ muốn đứng từ xa nhìn cô ấy, một cảm giác chưa từng thấy bao giờ, cho đến khi biết cô ấy là bạn gái của cậu, thật sự tôi đã muốn từ bỏ, nhưng rồi vẫn không được, càng lúc càng nghĩ về cô ấy nhiều hơn, dần dần cũng không rõ đã yêu cô ấy từ khi nào.”
“Khi hai người chia tay, thấy cô ấy buồn lòng, thấy cô ấy một mình tôi không thể tự chủ được, chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, chỉ muốn cô ấy được vui vẻ.”
“Cậu tin cũng được, không tin cũng được, nhưng thật sự là chúng tôi chưa từng làm gì có lỗi với cậu cả.
Dục Minh thẫn thờ gật đầu, lần trước họ cũng có một cuộc nổi chuyện như thế này, nhưng là anh nói Tiêu Sở Uy nghe, bây giờ người bộc bạch lại là Tiêu Sở Uy, anh cũng nhận ra lúc trước Tiêu Sở Uy không phải là quan tâm đến chuyện tình cảm giữa anh với Thiên Manh và Trúc Đằng, mà là Tiêu Sở Uy khi đó để tâm đến Thiên Mạnh.
Dục Minh đủ thân để hiểu Tiêu Sở Uy và cả Thiên Manh nữa, hai người bọn họ sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, chỉ vì quá khó tin và không còn cách nào để bày tỏ sự ức hận nên mới nghĩ ra một lý do để đổ lỗi.
“Thiên Manh cũng đã...
Lúc này Dục Minh liền cắt ngang câu nói của Tiêu Sở Uy mà tâm sự:
“Có phải các cậu thấy tôi rất cổ chấp đúng không, tôi biết chứ, nhưng với Thiên Manh, tôi không thể kiểm soát được lý trí của mình. Tôi từng có lỗi với cô ấy.”
“đúng, là tôi không tốt, chính vì không tốt nên mới mong muốn dành hết mọi thứ tôi có mà ở cạnh cô ấy, nhưng cuối cùng... vẫn là không thể giữ được cô ấy.”
“Thiên Manh... tôi biết cô ấy yêu cậu, đó cũng là điều khiển tôi không chịu được, tôi ghen tỵ với cậu, tôi đố kỵ bởi những điều tôi chưa từng có được... tại sao là tôi yêu cô ấy trước, cũng là tôi bên cạnh cô ấy trước, nhưng cuối cùng người có được trái tim của cô ấy lại là cậu?"
Những lời nói của Dục Minh khiến Tiêu Sở Uy chỉ biết lẳng lặng lắng nghe, anh phải nói gì đây, khi bạn anh vì anh mới hành xử và đau buồn như vậy.
Nói xong Dục Minh tự mỉm cười rồi nhìn sang Tiêu Sở Uy:
“Thật ra, may là cậu, đổi là người khác, tôi chắc chắn sẽ day dứt cả cuộc đời này.”
Tiêu Sở Uy môi mấp máy định nói nhưng rồi chỉ nhìn sang Dục Minh.
Sau một lúc suy nghĩ gì đó, Dục Minh cũng quay đầu sang nhìn Tiêu Sở Uy, nói tiếp:
“Hãy tốt với Thiên Manh, hãy yêu thương cô ấy, Thiên Manh xứng đáng có được hạnh phúc...”
“Tôi biết cậu làm được.
Dục Minh nói xong thì vỗ tay lên vai Tiêu Sở Uy rồi mỉm cười, anh muốn phó thác cho Tiêu Sở Uy, và cũng tin Tiêu Sở Uy sẽ là người có thể thay anh đem lại hạnh phúc cho Thiên Manh. Nhưng chỉ là với tư cách của một người bạn, còn về thân phận là người yêu cũ, anh vẫn chưa thể chấp nhận được.
“Yên tâm đi.”
Tiêu Sở Uy nhìn thẳng vào đôi mắt của Dục Minh, anh đương nhiên là làm được.
Nói là buông bỏ và chúc phúc, nhưng Dục Minh vẫn chưa thể ở lại đây được, anh chọn quay lại Thượng Hải thay vì về trụ sở chính ở Hàng Châu, giữa anh và Tiêu Sở Uy cũng vô hình xây nên một bức tường, không ai trong họ dám phá đi, họ cũng chẳng thể vui vẻ như trước được nữa, có chăng nếu vô tình gặp mặt sẽ chỉ có thể nhìn nhau mỉm cười rồi im lặng.
Dục Minh cũng không đến gặp Thiên Manh một lần nào nữa, anh sợ gặp cô rồi anh lại không kìm được lòng mình, hơn hết anh chưa chắc cô có muốn gặp lại anh sau từng ấy chuyện, không chỉ hai lần, mà rất nhiều lần rồi, anh tổn thương cô từ tinh thần đến thể xác, nghĩ đến những vết thương ở tay Thiên Manh, Dục Minh chỉ biết cúi đầu vì hổ thẹn.
Chấn An,
Tiêu Sở Uy về đến nhà, không cần mất thời gian đi tìm anh cũng biết Thiên Manh ở phòng kính, cô yêu thích căn phòng này đến mức gần như đã dọn hết mọi thứ xuống dưới này để ngồi học và làm việc, Tiêu Sở Uy không biết bao nhiêu lần bắt gặp cô ngủ quên ở đây, vậy là anh cũng đi theo xuống dưới này mà làm việc cùng cô.
“Anh về rồi”
Thiên Manh quay người lại mỉm cười nhìn anh.
“Ừm.” Anh nói rồi đi đến ôm cô vào lòng.
Thiên Manh ngả vào vòng tay anh, ngập ngừng một lúc mới hỏi anh:
“Anh với Dục Minh...
“Tốt hơn rồi.” Anh hôn lên tóc cô nói.
Anh lời ít nhưng ý nhiều, đủ để Thiên Manh hiểu được là chưa hoàn toàn tốt.
Cũng đúng, đâu thể nói tốt là tốt được.
Nhưng mà, vẫn hơn là tệ đi.
Thiên Manh chỉ biết lặng yên gật gù, rồi nắm lấy tay anh.
Lúc này Tiêu Sở Uy cũng nắm lấy bàn tay cô, đặt tay sờ đến hai vết sẹo mờ, anh thở dài một tiếng, rồi hôn lên đó.
Thiên Manh vốn dĩ có thể dùng thẩm mỹ để xóa nó đi, nhưng cô không làm, cô muốn để nó nhắc nhở bản thân.
Rồi anh cúi sát đến ôm lấy, gọi nhỏ bên tai cô:
“Thiên Manh..”
Được anh gọi như thế này Thiên Manh có chút sững người, có những đêm anh cũng gọi cô như vậy, âm giọng quyển rũ đến mức khiến cô mê loạn, nhưng bây giờ là ban ngày, thế mà vẫn khiến tai cô không kiềm chế được đỏ hẳn lên, sau đó vẫn là bất động không nói được gì.
Anh cũng thấy được, chỉ là anh muốn nói:
“Từ giờ dù cho có xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù em có thất vọng, tức giận, không hài lòng với anh hay bất kỳ ai, thậm chí là chuyện có lớn đến mấy, nhất định cũng không được tự làm bản thân bị thương nữa, biết không.”
Nghe được câu nói của anh, Thiên Manh mới có thể tìm lại được linh hồn đi lạc, cô khẽ thở nhẹ ra một tiếng rồi nghiêng nhìn anh.
Anh hôn lên trán cô muốn cô nói: “Hứa với anh.”
Thiên Manh xoay cả người lại nhìn anh, đôi mắt tuy ngấn lệ nhưng môi lại mỉm cười, cô nhìn vào đôi mắt anh nói:
“Em hứa với anh.”
Anh nghe thấy như được yên lòng, mà ôm chặt lấy cô, một lúc sau mới chịu thả cô ra một chút.
Thiên Manh định xoay người lại tiếp tục công việc dang dở, nhưng còn chưa kịp anh cúi xuống hôn liên tục lên hõm cổ của cô, Thiên Manh bất giác rục cổ lại, rồi nhắc nhở anh.
“Tiêu Sở Uy, em vẫn chưa xong việc đâu!”
Bây giờ chỉ mới hơn mười giờ sáng, chiều nay cô còn phải lên trường, không biết anh có ý gì không, nhưng vẫn nên nhắc nhở để anh biết ý của cô.
Đúng là nhắc nhở không thừa, cô đã nói vậy rồi mà anh vẫn không chịu hiểu, vẫn tiếp tục hôn lấy, tay cũng không an phận mà lục lọi khắp người cô. Thiên Manh dính chặt vào người anh, muốn chạy cũng không chạy được, cả người cũng bắt đầu mềm nhũn ra.
“ưm..Tiêu Sở ..Uy.. không được.”
Anh nghe thấy cũng chịu dừng lại rồi đưa mắt nhìn cô, Thiên Manh nhìn sang anh rồi gấp gáp nói:
“Anh không định đi tắm sao?"
Cũng đúng anh vừa ở ngoài về, nên tắm.
Thiên Manh chỉ nghĩ đây là chuyện hợp lý nhất để anh chịu đi mà cho cô yên thân tiếp tục công việc, nhưng rồi cô lập tức hối hận, vì có rất nhiều thứ để nói sao lại bảo anh đi tắm làm gì, từ “tắm” có bao giờ mang ý nghĩa trong sáng đối với Tiêu Sở Uy đâu chứ.
Vậy nên khi câu này truyền đến tai anh thì anh càng được nước mà chèo thuyền, trực tiếp nhấc cô lên rồi đi thẳng lên nhà tắm.
Thiên Manh trợn mắt há miệng nhìn anh.
“Tiêu Sở Uy, em tắm rồi."
Cứ nghĩ nói vậy anh sẽ buông tha, không ngờ anh lại dửng dưng vừa bước đi vừa thả một câu bên tai:
“Vậy thì tắm lại.”
“...” Có thật là tắm không?
Thiên Manh cố gắng vùng vẫy:
“Lạnh lắm, em không tắm nữa đâu.”
Tiêu Sở Uy vẫn bình thản trả lời:
“Em yên tâm đi, không lạnh đâu.
“...”
Trong phòng tắm hơi nước ấm mờ mịt,
Thiên Manh lúc này cũng thoải mái ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn để mặc bàn tay Tiêu Sở Uy vuốt ve trên người cô.
Đúng là như anh nói, không lạnh một chút nào, trái ngược còn vô cùng nóng.
Nhiệt độ từ nước ấm cùng với nhiệt độ cơ thể anh nóng như thiêu như đốt, anh lại còn cứ được thể chạm lên da thịt cô, mỗi lần chạm lại khiến cho cô run rẩy.
Tiêu Sở Uy ôm cô vào lòng, đôi tay anh dài vuốt ve dọc phần eo của cô, chậm rãi trượt lên trên, trượt đến phần ngực của cô rồi xoa nắn lấy, Thiên Manh chỉ biết thấp giọng rên nhẹ lên một tiếng: “ưm.” rồi ngã cổ ra sau, nhưng vẫn nhắc nhở anh:
“Tiêu Sở Uy...m...tắm”
Dù cho cô biết rõ, có nói cũng như không.
Tiêu Sở Uy vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tay anh chẳng những không ngừng lại, mà còn mạnh bạo hơn, khiến Thiên Manh chỉ biết mặc anh tuỳ ý làm càn, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà hét lên:
“Ưm...ah...anh...đừng...ngứa...ngứa...
Thiên Manh tuy phát ra những rên rỉ đứt quãng nhưng cũng không tự chủ được mà ngực cứ ưỡn lên mong muốn được vuốt ve nhiều hơn.
Lời nói và hành động trái ngược hoàn toàn!
Con ngươi của Tiêu Sở Uy giờ đây đã đen như mực, thân dưới cũng nóng dần lên, miệng lại trêu chọc bên tai cô:
“Em ngửa chỗ nào?”
“..” Đã biết rồi mà còn cổ tình hỏi!!!
Thiên Manh đỏ mặt quay sang nhìn anh, chỉ biết nghẹn họng nói không lên lời, Tiêu Sở Uy thì sao có thể chịu được dáng vẻ này của cô, thế là anh trực tiếp xoay người cô lại hôn lấy bờ môi hồng hào trước mắt.
Thiên Manh lúc này cả người nằm đè lên người Tiêu Sở Uy, cô cứ như treo hẳn lên người anh, bầu ngực căng tròn cũng áp sát vào lồng ngực săn chắc của anh mà chậm chạp ma sát, cô cũng chỉ biết nhắm mắt để nụ hôn của anh xâm lấn. Nhưng mà cô lúc này cứ như đang trong hồ bơi vậy, tay cứ loạng choạng rồi vô ý đụng trúng... nơi đang căng cứng lên của anh.
Cả hai tuy là môi vẫn dính chặt nhưng mắt thì bất giác mở to nhìn nhau, Thiên Manh liền ngả cổ ra một khoảng rời nụ hôn với anh, cô nuốt nước bọt.
"Em..em..."
Lúc này có giải thích cũng là phí công, bình thường nói anh còn không muốn hiểu, bây giờ hành động đến như thế này thì còn nói với hiểu gì được nữa đây.
Cô còn chưa nói được gì Tiêu Sở Uy đã nhếch môi cười đầy châm chọc:
“Em nôn nóng đến như vậy sao?”
“Còn chủ động thể cơ à”
Thiên Manh vô thức cắn môi, mặt mũi đỏ lên vì ngại, cô định đứng lên bỏ chạy thì bàn tay anh thăm dò trong nước rồi nắm lấy eo cô mà ấn mạnh xuống một cái,Thiên Manh ngồi hẳn xuống nơi đã chuẩn bị sẵn sàng từ khi nào của anh, Thiên Manh kêu lên thành tiếng:
“Aaa..ưm..anh...” rồi co quắp lại gục gọn lên người Tiêu Sở Uy.
Ánh mắt Tiêu Sở Uy càng lúc càng sâu, cũng không quên dùng giọng khàn nói nhỏ bên tai:
“ Em định chạy đi đâu."
Không đợi Thiên Manh trả lời anh đã lập tức di chuyển không biết mệt mỏi. Cả người Thiên Manh chỉ biết lắc lư theo từng động tác của anh, cô giờ đây toàn thân như đắm chìm trong dục vọng, những tiếng rên rỉ cũng bắt đầu tràn ra và thở dốc cùng anh.
Mặt nước cũng chuyển động liên hồi rồi tràn hẳn ra ngoài theo cử động của hai người bên trong, Thiên Manh khi này cũng chỉ còn biết bám chặt vào anh. Cô cứ như điên loạn mà bị anh làm cho lên cao trào mấy lần, một lúc lâu sau, anh mới chịu dừng lại tắm rửa cho cô sạch sẽ, sau đó ôm cô mơ màng trở về phòng.
Tắm với anh bao giờ cũng mệt mỏi như vậy.
Về đến giường vẫn bị anh dày vò thêm một lần nữa, Thiên Manh mới mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]