Dục Minh không giấu được niềm vui khi mỗi ngày đều thấy Thiên Manh đến mà chăm sóc cho anh. Dù cho có bà Lâm hay những người khác ở cùng, nhưng mọi thứ anh chỉ đều thông qua Thiên Manh, chỉ cần gặp được Thiên Manh, nghe được giọng cô nói là anh đều ngoan ngoãn làm theo.
Nhưng chỉ có Dục Minh là vui vẻ thôi chứ Thiên Manh thì lại cảm thấy rất có lỗi với Tiêu Sở Uy, anh xong việc về nhà là cùng cô đến bệnh viện. Tuy Tiêu Sở Uy cùng Thiên Manh đi đến nhưng anh cứ như người ngoài mà chưa vào gặp Dục Minh lần nào cả.
Mỗi ngày Thiên Manh chỉ biết dùng cái ôm để an ủi anh khi bước ra từ phòng bệnh.
“Thiệt thòi cho anh rồi.” Nói rồi cô còn nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.
Anh cười rồi nhéo lấy má của cô,
“Thật hiếm khi anh có cơ hội được bạn học Tô dỗ dành như thế này, nên không thể gọi là thiệt thòi được”
Thiên Manh vừa nghe anh nói liền quay ngược lại nhõng nhẽo với anh.
“Vậy em có thể ăn mì anh nấu không?"
Anh nghe xong thì đưa tay lên nhìn đồng hồ sau đó lại nhìn sang cô, giọng có chút bất đắc dĩ:
“Bây giờ mà nấu thì anh sợ là...
“Ồ, em biết rồi.”
Thiên Manh thở dài một cái, rồi kéo anh bước đi, vẻ mặt rũ rượi, cũng đúng giờ này đã trễ như vậy chắc hẳn dì Thanh đã nấu xong một bàn đồ ăn nóng hổi chờ cô và anh về rồi, không thể ăn thêm mì được nữa.
Về đến nhà vừa đẩy cửa bước vào nhà bếp Thiên Manh đã nhận ra có gì đó không đúng vì ngửi thấy mùi mì thơm ngát quen thuộc bay đến tận mũi, cô quay sang nhìn Tiêu Sở Uy, đôi mắt sáng rực.
Anh khẽ cười giải thích: “ Tuy là không phải anh nấu, nhưng cũng là mì kéo, em ăn tạm đi, ngày mai anh nếu vẫn muốn ăn sẽ nấu cho em."
Lúc nãy ở bệnh viện, khi nghe cô nói muốn ăn mì, anh đã âm thầm nhắn tin cho di Thanh nhờ bà nấu thêm mì kéo cho cô, họ vừa về tới bà cũng vừa nấu xong.
Thật ra Thiên Manh không có thiện cảm đặc biệt với mì, nhưng bởi vì đây là món ăn đầu tiên sau khi cả hai yêu nhau mà anh nấu cho cô nên cô đã u mê luôn món mì kéo này đến nỗi đôi lúc không tự chủ được mà còn rất thèm được ăn nó, mà thèm nhất là được anh nấu cho, chỉ cần thấy dáng vẻ bận bịu của anh ở bếp vì cô là cô vui không sao nói thành lời. Chỉ là cô không ngờ, anh lại để tâm lời cô nói đến như vậy.
Thiên Manh mím môi lộ ra vẻ mặt cảm động nhìn anh rồi nhảy hẳn lên người anh mà ôm lấy, bây giờ cô chẳng khác nào con gấu được treo dính trên người anh.
Mọi người làm trong nhà không có gì lạ với điều này cả, tất cả đã quá quen thuộc với cảnh ôm ấp thân mật không kiêng dè gì ai của Tiêu Sở Uy với Thiên Manh rồi, nhưng còn Thiên Manh chủ động đến cỡ này thì đúng là lần đầu họ thấy, giờ họ cũng chỉ biết lén cười nhìn lấy khung cảnh trước mắt.
Tiêu Sở Uy có chút bất ngờ mà nhướng mày lên, anh cũng biết rõ là cô rất vui, vậy mà anh lại nhẫn tâm chọc ghẹo cô trước mặt mọi người:
“Thiên Manh, em muốn làm gì thì cũng phải ăn no rồi mới có sức được, đúng không?"
Câu nói của anh khiến cô thẹn thùng mà định tụt xuống khỏi người anh, nhưng chưa kịp thì đã anh bị giữ chặt lấy rồi đi đến bàn ăn đặt cô xuống ghế.
Thiên Manh thấy Tiêu Sở Uy vừa kéo ghế ngồi xuống là liền đưa mắt nhìn anh rồi nhìn vào tô mì, cứ như vậy liên tục mấy lần, anh cũng phải ngơ ra một lúc rồi mới hiểu cô muốn gì, vậy là anh cong môi cười rồi kéo tô mì về phía mình mà gắp rồi đút cho cô.
“Ngon không?” Anh nhìn vừa nhìn cô ăn vừa hỏi.
Thiên Manh gật đầu, cô cũng với tay gắp lấy thức ăn đút cho anh, sau đó lại lén lút nhìn về phía dì Thanh, giảm nhỏ âm giọng xuống mà nói khế với anh: “nhưng... không bằng anh nấu đâu.” Nói xong cô còn tinh nghịch nhe răng cười lên với anh rồi chồm qua hôn lên má anh một cái.
Những ngày cùng cô đến bệnh viện, Thiên Manh biết anh cũng không hề rảnh rỗi, anh vẫn phải dán mắt lên chiếc ipad mà làm việc, rồi còn phải nghe điện thoại liên tục, nhìn anh rõ ràng là rất mệt mỏi vì bận, vậy mà về nhà anh vẫn ân cần chăm sóc cho cô. Thiên Mạnh thật sự rất thương cho anh, cô không biết phải làm gì ngoài thể hiện hết tình yêu của cô dành cho anh cả.
Tiêu Sở Uy chỉ biết dịu dàng nhìn Thiên Manh mà bật cười thành tiếng, được nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt thế này, anh không biết phải diễn tả niềm hạnh phúc trong lòng thế nào, anh thì lại cảm thấy tất cả những điều anh làm đều xứng đáng, có được cô là quá đủ với cuộc sống của anh rồi...
Sáng hôm sau, Thiên Manh mở mắt tỉnh dậy nhưng lại không thấy Tiêu Sở Uy bên cạnh, đôi mắt cô còn đang lờ mờ vì chưa tỉnh hẳn thì đã thấy anh từ ngoài đẩy cửa bước vào.
Thiên mạnh liền dang rộng vòng tay đưa về phía anh, đôi mắt long lanh vậy gọi anh đến ôm lấy.
Tiêu Sở Uy thì đã quá quen với khả năng làm nũng của Thiên Mạnh với anh, mà đúng là chỉ có anh mới được hưởng thụ sự ưu ái đặc biệt này, ở bên ngoài cô trầm lặng, lãnh đạm bao nhiêu, thì về nhà cô cứ như chú cún con nũng nịu mà chờ Tiêu Sở Uy ôm ấp vuốt ve vỗ về.
Anh khẽ cười, bước chân đến bên giường ôm lấy cô vào lòng, còn cô thì ôm anh đến mức cả người đều dính lên giường mà không chịu buông anh ra.
“Hôm nay không phải lên trường nên em ngủ thêm đi!”
Anh cũng biết cô vất vả thế nào khi cứ chạy tới chạy lui giữa trường học và bệnh viện, anh không hờn giận hay ghen tuông với Dục Minh, mà anh chỉ xót cho cô.
Thiên Manh tay vẫn ôm chặt anh như không muốn rời khỏi giường.
“Hôm nay cũng anh không cần đến trường hay công ty sao?”
Tiêu Sở Uy bây giờ cũng không làm gì được, anh chỉ có thể mặc cô ôm cứng ngắc, rồi trả lời lại:
“Ừm, hôm nay anh ở nhà với em.”
Thiên Manh mắt nhắm, gật đầu hài lòng với anh, chỉ là khi cô còn đang rất tận hưởng hơi ấm của anh thì anh lại nói:
“Thiên Manh...em có muốn...” Câu anh còn chưa nói hết Thiên Manh đã đẩy anh ngồi dậy, còn cô thì kéo chăn lăn một vòng để nó quấn quanh người rồi cũng bật dậy trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Sở Uy.
Cô cũng không nghe anh nói gì nữa mà chỉ thấy anh nhướng mày rồi nhìn cô như đang nhìn một con ngốc vậy, mà cũng không thể trách anh được, hiện tại cô toàn thân bị quấn chặt bởi cái chăn chỉ còn mỗi cái đầu ló ra ngoài, dù cô không tự thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được là bản thân đang kỳ quặc như thế nào.
Thiên Manh phát hiện ra là cô rất dễ khơi dậy ham muốn của Tiêu Sở Uy, cô chỉ cần ôm anh, hay có cử chỉ thân mật với anh là anh lại bắt đầu có ý định đen tối với cô, trừ những ngày bà dì cô tới tìm, hoặc khi cả hai bận rộn đến mức mệt mỏi không còn hơi sức, thì hầu như không có ngày nào cô yên thân với anh cả, tối qua anh còn hành hạ cô đến tận khuya, cả người bây giờ vẫn còn đau nhức mà chưa gì sáng nay lại đòi hỏi nữa rồi, cô tự hỏi ruốt cuộc, là giới hạn của Tiêu Sở Uy ở đâu?
Trong lúc cô còn đang đưa đôi mắt mơ hồ nhìn anh mà suy nghĩ thì Tiêu Sở Uy đã lết tới gần, anh vén mái tóc ngắn rối bù của cô lại rồi cười nhẹ một cái, sau đó cũng gõ lên trán cô như kêu gọi cô tỉnh thức:
“Em đang nghĩ cái gì vậy?"
Vì nguyên câu đầy đủ của anh là: “Thiên Manh, em có muốn đi dạo không?”
Nhưng anh còn chưa kịp nói hết cô đã tự biên tự diễn theo ý mình rồi.
“Hôm nay trời không lạnh lắm, vừa đẹp vừa có nắng, lâu rồi không đi dạo cùng nhau, em có muốn ra ngoài vận động hít thở không khí trong lành một chút không?”
Nghe được một câu trong sáng của anh khiến Thiên Manh dù ngượng nhưng vẫn nhẹ nhõm mà cười lên. Thời gian gần đây cả hai đều bị công việc quay cuồng nên thời gian ra ngoài hẹn hò cùng nhau cũng không có, được lắm thì chỉ toàn là làm một số chuyện trên giường rồi đi ngủ, ở gần Tiêu Sở Uy lâu quá cô bị tha hoá theo anh luôn rồi.
Lại toàn nghĩ chuyện không đâu.
Cô ho nhẹ một cái để cứu lấy sự ngượng nghịu của bản thân.
“Tiêu Sở Uy, lần sau anh có thể nói rõ ràng một chút được không?”
Lúc này cô chỉ có thể trách ngược lại anh...
Tiêu Sở Uy thấy được biểu hiện mắc cỡ của cô, đã không mũi lòng thì thôi, đằng này anh còn tận dụng mà chọc thêm:
“Anh không rõ ràng? anh chưa kịp nói hết câu thì em đã giúp anh nghĩ ra điều chúng ta sẽ làm sau khi đi dạo luôn rồi."
“Mà nếu em không muốn đi dạo cũng được, dù gì ở đây cũng có thể đón được nắng.” Nói xong anh còn nhẹ nhàng với tay đến mở lớp chăn của cô ra.
Thiên Manh trợn to mắt nhìn anh, rồi nằm ngay xuống giường, miệng nói nhanh:
“Chẳng phải anh nói là đi dạo sao, đợi em một chút, em xong ngay thôi.”
Cô vừa dứt câu liền tự mình lăn về phía ngược lại rồi chui ra khỏi chăn, cố gắng giữ lấy nụ cười, sau đó là chạy đi thật nhanh vì vừa xấu hổ vừa sợ anh sẽ đổi ý.
Bệnh viện,
Mỗi ngày ở bệnh viện Dục Minh luôn chỉ ngóng trông Thiên Manh, lần này anh lại cứ bám lấy Thiên Manh không buông. Ở bên cạnh Thiên Manh như thế này khiến cho Dục Minh càng không muốn để cô rời xa anh. Một chút tham lam trong lòng muốn giành lại cô bỗng trỗi dậy.
Còn Thiên Manh, cô thấy Dục Minh hồi phục tốt hơn, nên cũng không cần đến gặp Dục Minh nữa. Cô nghĩ bản thân đã làm hết sức có thể cho Dục Minh rồi, cô cũng không thể không nghĩ đến Tiêu Sở Uy, cô không muốn bất công với anh. Cô cứ chăm sóc cho người yêu cũ như thể này, dù anh có khó chịu hay không thì cô cũng tự thấy trong lòng bức bối không tả được.
Nhưng mà, chuyện lại không dễ dàng như vậy, Dục Minh khi không còn gặp được Thiên Manh nữa thì bắt đầu nổi cơn làm loạn, anh không chịu ăn, cũng không uống thuốc, không để bác sĩ kiểm tra hay truyền thuốc.
Nói chung là không để bất cứ ai đến gần.
Bà Lâm rất lo lắng, nhưng chỉ biết cố gắng khuyên ngăn sự ương bướng của Dục Minh.
“Dục Minh, Thiên Manh đã chăm sóc con cả tháng nay rồi, giờ con cũng đã hồi phục, con bé cũng không nhất thiết phải đến đây nữa, Thiên Manh cũng sắp tốt nghiệp có nhiều chuyện phải lo lắm, chúng ta đừng phiền Thiên Manh nữa được không?”
Dục Minh vốn dĩ muốn tận dụng cơ hội bản thân bị thương mà khiến Thiên Manh thương cảm để quay về bên cạnh anh, anh tin Thiên Manh mềm lòng mà chọn anh thay vì Tiêu Sở Uy, chỉ là ý định vẫn chưa thành, thì đã bị dội cho một gáo nước lạnh vì cô sẽ không đến nữa.
Không còn cách nào khác, anh chỉ biết dùng đến phương thức này mà níu kéo Thiên Mạnh.
“Nếu vậy thì con sẽ không hồi phục nữa, như vậy con vẫn có thể gặp được Thiên Manh, đúng không?”
Bà Lâm không khuyên được cũng chẳng biết làm gì chỉ đành gọi cho Khải Bình, anh cũng tức tốc chạy đến.
Khải Bình vừa đến đã mắng xối xả vào mặt Dục Minh.
“Dục Minh thì ra não của cậu không phải bị chó ăn, mà cậu vốn không có não, bao nhiêu tuổi rồi lại dùng trò này, nằm im để y tá truyền thuốc cho tôi.”
“Tôi nói rồi, nếu không có Thiên Manh tôi sống không còn ý nghĩa gì nữa, nếu cô ấy không cần tôi, vậy tôi sẽ biến mất để cô ấy không phải bận lòng”
Mọi lời nói đều như nước đổ lá khoai, một chút cũng không thấm thía gì với Dục Minh.
Khải Bình thấy cứng không được thì anh chọn mềm.
“Chỉ cần gặp Thiên Manh là cậu chịu ăn, chịu uống thuốc đúng không, bác sĩ cũng có thể kiểm tra cho cậu?"
Dục Minh im lặng.
Thấy vậy Khải Bình tìm cách thương lượng:
“Vậy giờ cậu ăn đi, sau đó uống thuốc, rồi để bác sĩ kiểm tra, tôi sẽ gọi Thiên Manh đến, được không?"
Dục Minh vẫn kiên quyết không để ai đến gần cho đến khi nào gặp được Thiên Manh.
Hết cách Khải Bình chỉ đành gọi cho Tiêu Sở Uy, bảo anh lập tức chở Thiên Manh đến.
Bên này, Tiêu Sở Uy và Thiên Manh vừa lái xe ra khỏi cửa thì đã nhận được cuộc gọi của Khải Bình, họ còn chưa kịp hít khí trời đã phải chuẩn bị hít mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]