Dục Minh không giấu được niềm vui khi mỗi ngày đều thấy Thiên Manh đến mà chăm sóc cho anh. Dù cho có bà Lâm hay những người khác ở cùng, nhưng mọi thứ anh chỉ đều thông qua Thiên Manh, chỉ cần gặp được Thiên Manh, nghe được giọng cô nói là anh đều ngoan ngoãn làm theo.
Nhưng chỉ có Dục Minh là vui vẻ thôi chứ Thiên Manh thì lại cảm thấy rất có lỗi với Tiêu Sở Uy, anh xong việc về nhà là cùng cô đến bệnh viện. Tuy Tiêu Sở Uy cùng Thiên Manh đi đến nhưng anh cứ như người ngoài mà chưa vào gặp Dục Minh lần nào cả.
Mỗi ngày Thiên Manh chỉ biết dùng cái ôm để an ủi anh khi bước ra từ phòng bệnh.
“Thiệt thòi cho anh rồi.” Nói rồi cô còn nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.
Anh cười rồi nhéo lấy má của cô,
“Thật hiếm khi anh có cơ hội được bạn học Tô dỗ dành như thế này, nên không thể gọi là thiệt thòi được”
Thiên Manh vừa nghe anh nói liền quay ngược lại nhõng nhẽo với anh.
“Vậy em có thể ăn mì anh nấu không?"
Anh nghe xong thì đưa tay lên nhìn đồng hồ sau đó lại nhìn sang cô, giọng có chút bất đắc dĩ:
“Bây giờ mà nấu thì anh sợ là...
“Ồ, em biết rồi.”
Thiên Manh thở dài một cái, rồi kéo anh bước đi, vẻ mặt rũ rượi, cũng đúng giờ này đã trễ như vậy chắc hẳn dì Thanh đã nấu xong một bàn đồ ăn nóng hổi chờ cô và anh về rồi, không thể ăn thêm mì được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3737524/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.