🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiều tối,

Thiên Manh cùng Tiêu Sở Uy vừa ra khỏi phòng bệnh một khoảng thì đã nghe thấy giọng bà Lâm gọi theo:

“Thiên Mạnh”

Nghe thấy âm thanh cả hai khựng lại, quay người nhìn về phía bà,

Lúc này bà cũng đi đến gần hết liếc sang nhìn Tiêu Sở Uy, rồi lại nhìn sang Thiên Manh dò hỏi:

“Ta có thể nói chuyện riêng với cháu một chút được không?”

Thiên mạnh nhìn Tiêu Sở Uy, anh cũng hiểu ý mà cười với cô.

“Anh ra xe đợi em”

Anh cũng không quên hôn lên tóc cô rồi mới bước đi.

Thiên Manh mỉm cười rồi nhìn theo sau anh, đến khi bóng lưng anh biến khỏi tầm mắt, cô mới nhìn sang bà Lâm.

Bà Lâm cùng Thiên Manh đi đến chiếc ghế gần đó, bà bỗng dưng ân cần nắm lấy tay cô mà kéo cô cùng ngồi xuống, bà cũng nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi thở dài:

“Lúc còn ở Durham, ta thường nghe Dục Minh kể về cháu, xinh đẹp, dịu dàng, lãnh đạm, đầy kiêu hãnh, khuôn mặt vô cùng trong trẻo như thiên thần, ta chỉ cười bảo: Trên đời thật sự có một cô gái như vậy sao? vì ta biết dù có đi chẳng nữa, thì hai đứa cũng không có kết quả.”

Nói đến đây, bà lắng đọng một lúc, cả hai cũng rơi vào trầm mặc.

Bà Lâm nhìn về phía Thiên Manh, ánh mắt nhu hoà : “ Ta biết hôn sự giữa Dục Minh và Trúc Đằng có tác động đến mối quan hệ của hai đứa, nhưng Dục Minh nó chưa từng nghĩ đến sẽ chấp nhận sự sắp đặt này. Một lòng một dạ chỉ mong có thể cưới cháu. Lúc Dục Minh làm ầm ỉ ở nhà, ta lại càng không coi trọng tình cảm của hai đứa, nên cứ vậy mà cho qua.

Cuộc nói chuyện dường như chỉ mỗi bà Lâm nói, đến giờ Thiên Manh vẫn cố hiểu từng lời mà thốt ra.

“Thiên Manh, Dục Minh nó thực sự yêu cháu, ta biết hiện tại cháu và Tiêu Sở Uy... " Nói đến đây bà chợt dừng lại một chút như chuẩn bị nói ra điều gì đó khó khăn.

Rồi bà nắm lấy bàn tay Thiên Manh đôi mắt có chút thành khẩn: “Nhưng ta có thể xin cháu một việc được không?”

“ Bác Lâm bác cứ nói đi.” Thiên Manh thấy vậy cũng nhìn bà, cô cuối cùng cũng nói được một câu.

“Có thể bên cạnh Dục Minh cho đến khi nó hồi phục được không? ta biết yêu cầu này có chút ích kỷ, nhưng cháu cũng thấy rồi đó, từ lúc tỉnh dậy cho đến khi gặp được cháu, nó mới chịu mở miệng nói chuyện. Thiên Manh ta chỉ có mỗi Dục Minh thôi, coi như cháu giúp bà già này sống lâu thêm một chút được không?”

Bà Lâm cúi đầu nắm chặt bàn tay Thiên Manh, mắt bà cũng ướt vì những giọt nước mắt xót thương cho đứa con bà đã dành cả quãng đời để bao bọc.

“Được..”

Thứ khiến Thiên Manh mềm lòng nhất chính là tình mẫu tử, cô biết nếu mẹ cô còn sống, và nếu cô gặp chuyện như vậy bà cũng sẽ làm đủ mọi cách để cứu lấy cô. (1)

“Cháu hứa với bác.” Thiên Manh mỉm cười nhìn bà Lâm, bà mừng rỡ ôm lấy

cô.

“Cháu là một cô gái tốt, Thiên Manh, là nhà ta không có phúc để có được con dâu như cháu.” Bà vui mừng không che đậy mà nói với cô, Thiên Manh cũng chỉ biết gượng gạo mỉm cười nhìn bà .

Cuộc nói chuyện không quá lâu, Thiên Manh quay lại xe với Tiêu Sở Uy, anh mỉm cười nhìn cô, anh luôn như vậy, Thiên Manh cũng đưa đôi mắt dịu dàng nhìn anh.

Cả hai cũng im lặng không nói với nhau lời nào cho đến khi về đến nhà.

Dưới những ánh đèn vàng căn phòng thật quyến rũ,

Thiên Manh bị Tiêu Sở Uy ôm chặt vào lòng, môi lưỡi lại giao vào nhau, hơi ấm nóng dần, tiếng thở dốc kèm âm thanh trầm thấp vang lên:

“Ưm...Tiêu Sở Uy...

Thiên Manh run rẩy ôm lấy cổ anh, hai tay vẫn còn lạnh vì gió bên ngoài.

Tiêu Sở Uy khẽ buông cô ra một chút, anh đưa mắt nhìn, rồi lấy tay vuốt lấy những lọn tóc ngắn của cô, anh lại cọ trán anh lên trán cô, hơi nóng lan tỏa theo từng chữ anh thốt ra: “Ừm, anh đây”

Thiên Manh thật ra chỉ muốn được nghe giọng anh, nên không nói gì nữa, cô hơi ngả người quét mắt nhìn cả khuôn mặt anh, nhìn sâu vào ánh mắt cô thấy bóng mình trong mắt anh, một cảm giác không chân thật, rồi cô lại kéo anh hôn lấy, tay cũng giúp anh cởi từng cúc áo, anh nhắm mắt đáp lại nụ hôn mặc cho tay cô tuỳ ý làm loạn, cho đến khi chiếc áo anh được cởi hết anh cong môi cười đặt cô lên giường rồi ném hẳn chiếc áo sang một bên, anh cúi xuống định tiếp tục nụ hôn với cô, nhưng Thiên Manh lại đưa tay chạm lên ngực anh.



Tiêu Sở Uy hơi khựng lại một chút, anh khó hiểu nhìn Thiên Manh, anh không biết là cô muốn tiếp tục hay dừng lại.

Lúc này Thiên Manh lại gọi anh: “Tiêu Sở Uy.” rồi đưa tay áp sát nơi lồng ngực anh, cô cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ thân thể anh, còn nghe được rất rõ tiếng trái tim đập rộn ràng của anh.

Anh đặt môi hôn lên trán cô rồi đáp lại: “Ừm, anh đây, sao thế?”

Thiên Manh vòng tay qua cổ anh, cô đưa mắt long lanh nhìn anh, môi lại nở nụ cười nhạt:

“Không có gì, em chỉ muốn nghe giọng anh thôi”

Vừa nghe dứt câu Tiêu Sở Uy đã cúi xuống hôn lấy môi cô, nụ hôn này không giống nụ hôn dịu dàng trước đây, có phần mạnh bạo, đầy màu dục vọng, anh vừa hôn vừa vuốt ve lấy thân thể cô.

Thiên Manh vô thức co người lại, rúc vào trong lòng Tiêu Sở Uy, khiến cho nụ hôn của cả hai càng sâu hơn.

Khi nụ hôn trôi qua anh khẽ rời môi cô mà thì thầm:

“Em còn muốn gì nữa không?”

Thiên Manh ánh mắt gợi tình, đôi môi hồng cong lên khẽ cười nhìn anh, âm giọng yếu ớt do thiếu dưỡng khí cất lên :

“Muốn anh.”

Câu nói đầy tính khiêu gợi, khiến anh không còn khoan nhượng mà đưa tay thô bạo kéo ngay chiếc váy rồi vứt hẳn xuống sàn, giờ đây cô chỉ còn lại hai mảnh vải trên người, Thiên Manh cũng không nhịn được mà đỏ bừng mặt mũi, hai tay cô cũng bị anh ấn lên trên đầu, anh nhìn chầm chầm vào khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, sau đó là với tay giúp cô cởi luôn sự che chắn cuối cùng, rất nhanh hai núi đồi quen thuộc lại hiện rõ ra trước mắt anh, anh hôn dọc xương quai xanh cô rồi tận hưởng lấy hai bầu ngực mềm mại trắng nõn liếm mút liên tục.

Kích thích từ anh mang lại khoái cảm chạy dọc khắp thân thể, Thiên Manh như không tìm được lối thoát chỉ biết thông qua tiếng rên mà phát tiết “ưm...um...".

Một lúc sau, Tiêu Sở Uy ngước mắt lên nhìn cô mà khàn giọng nói:

“Vậy thì anh cho em.”

Anh nói rồi còn khẽ nhếch môi cười, khiến Thiên Manh chỉ biết dùng vẻ mặt xấu hổ cùng hơi thở dồn dập nhìn anh. Ánh mắt anh hiện tại ngập tràn dục vọng, anh buông tay cô ra để cô bám lấy cơ thể rắn chắc của anh, rồi bắt đầu chiếm lấy cơ thể dưới thân mình. Thiên Manh cảm thấy cơ thể mình chuyển động rung lên theo từng hồi di chuyển của anh, ánh mắt anh càng lúc càng tối lại, cứ vậy mà di chuyển càng lúc càng nhanh.

Lần này cả hai cơ thể đều như không biết đủ, Thiên Manh vương vấn cứ quấn lấy người anh không rời, anh cũng không ngại mà cho cô, âm thanh vắng lặng của căn phòng giờ đây chỉ toàn vang lên những âm sắc của một màu dục vọng.

Vòng eo cường tráng của anh miệt mài đưa đẩy Thiên Manh chỉ có thể co người tiếp nhận sự cọ sát của anh, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ bên tai “ưm...ah..ưm”, khiến anh càng thêm cuồng nhiệt. Từng đợt khoái cảm kéo đến, hết lần này đến lần khác, kéo dài cho đến khi cả hai đều mệt mỏi rã rời, họ mới quyến luyến chầm chậm kết thúc, nhưng vẫn duy trì nụ hôn trên môi, nụ hôn kéo dài miên mang, chỉ dừng khi cả hai hơi thở như bị hút cạn.

Thiên Manh gối đầu trên tay anh, tay cô ôm lấy thân thể anh, dịu dàng gọi tên anh:

“Tiêu Sở Uy.

Hôm nay cô cứ liên tục gọi tên anh suốt, làm cho anh không nhịn được mà cười lên trả lời cô:

“Ừm, anh vẫn ở đây.”

“Tiêu Sở Uy.

Thiên Manh lại tinh nghịch gọi tên anh, cô cứ như đã nghiện mất rồi giọng nói của anh, không muốn anh im lặng.

Anh thấy được sự tinh nghịch của cô nên liền bật dậy đè ngược cô lại giường, cúi sát xuống mà nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo ấy rồi trêu chọc:

“Anh đây, sao vậy, em lại muốn anh sao?”

Nhưng mà Thiên Manh chỉ nở nụ cười, cô với tay vòng qua cổ anh, đưa ánh mắt trong mướt như hồ nước mềm nhũn mà nhìn vào đôi mắt đào hoa trong veo của anh.

Ở bên anh hạnh phúc đến nổi đôi lúc cô cứ nghĩ chỉ là giấc mơ, tất cả đều không chân thực một chút nào cả. Thiên Manh đưa tay chạm lên rồi vuốt ve lấy khuôn mặt của anh, khi thấy tay cô định buông xuống anh liền chộp lại mà hôn lấy.

Anh cũng đang đắm đuối đưa mắt nhìn cô, tuy là không biết cô đang nghĩ gì, nhưng khóe mắt anh bỗng cong lên hiện ra ý cười, anh cúi xuống hôn nhẹ lên khắp khuôn mặt cô, rồi lấy tay chạm lên mũi cô, nhếch môi khẽ cười một tiếng:

“Sao thế, sao em lại không nói nữa.

Thiên Manh lắc đầu sau đó đưa tay nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt cũng dán lên đó, những ngón tay mảnh khảnh cũng vô ý khều khều nhẹ lên lớp da của anh, đây là thói quen của Thiên Manh, khi cô có gì khó nói là bàn tay lại cào lung tung bất cứ thứ gì gần cô, anh vừa nhìn đã đoán được nên vẫn kiên nhẫn chờ cô nói ra.

Cho đến một lúc sau cô mới nhìn thẳng anh rồi ngập ngừng nói:



“Tiêu Sở Uy...từ giờ... đến lúc... Dục Minh hồi phục, em sẽ đến bệnh viện với anh ấy, anh sẽ không.” (2)

Tiêu Sở Uy không cười nữa, nhưng đôi mắt lại chứa đầy sự yêu thương, anh hôn nhẹ lên môi cô cắt ngang câu nói, để truyền đến một câu cực dịu dàng:

“Em đang lo lắng chuyện này sao?”

Tiêu Sở Uy không biết bà Lâm đã nói gì với cô, nhưng giờ nghe cô nói như vậy với anh, anh cũng vài phần đoán ra.

Thiên Manh vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô sợ anh buồn lòng, sợ anh nghĩ ngợi, sợ anh cảm thấy không vui, dù cho giữa anh và Dục Minh là bạn, nhưng cô lại mang thân phân là người yêu cũ của bạn anh, suy cho cùng, vẫn là thiệt thòi cho anh.

“Anh sẽ không để ý...đúng không?” Thiên Manh vẫn không kìm được lòng mà bày tỏ cho anh những điều cô nghĩ.

Tiêu Sở Uy đưa vẻ mặt đầy nghiêm túc mà vuốt lấy mái tóc của cô.

“Thiên Manh, anh biết em đang lo nghĩ điều gì, nhưng đây là chuyện cả anh và em nên làm, vậy tại sao không làm cùng nhau, anh sẽ đi cùng em.”

“Còn nữa, sau này cứ làm điều em thấy đúng, anh sẽ luôn bên cạnh em.”

Rồi anh lại hôn lên trán cô, khiến cô yên tâm mà cười lên với anh, ngay lúc đó Thiên Manh kéo anh đè hẳn xuống người cô mà ôm chặt lấy, cô đã may mắn đến nhường nào mà gặp được anh thế này.

“Cảm ơn anh.” Cô khẽ giọng bên tai, khiến anh cũng nở nụ cười nuông chiều.

Sau hồi lâu được vòng tay cô ôm, anh lên tiếng hỏi nhỏ:

“Nhưng mà, ...em cứ ôm anh như thế này, là... muốn tiếp tục hay muốn đi ngủ đây.”

Câu nói thấp thoáng ý đồ không hề đứng đắn của anh khiến Thiên Manh phải rụt tay lại mà buông anh ra.

“Em thấy anh mệt lắm rồi, đi ngủ thôi.

Anh nhướng mày gõ nhẹ lên trán cô, giọng nói không giống là đùa giỡn

“Anh thì chưa mệt đâu, còn em?”

Thiên Manh đỏ mặt đẩy anh sang một bên rồi lấy chăn trùm mặt lại, giờ anh chỉ còn nghe được âm giọng có chút lười biếng của cô:

“Không đâu, em lại thấy anh mệt rồi, anh ngủ đi”

Tiêu Sở Uy chỉ biết bật cười rồi kéo cô vào lòng ôm lấy, nhưng miệng không chịu yên mà cứ chọc ghẹo: “Anh thật sự vẫn còn có thể.”

Thiên Manh không để anh nói hết mà bật dậy hôn lên môi anh, cô mím môi, mặt cau có,

“Em biết rồi, anh không mệt là em mệt, ngủ thôi.”

Lúc này mới mới chịu im mà đi ngủ :” Ừm ngủ thôi.” ( 1

Tiêu Sở Uy đều đặn đưa Thiên Manh mỗi ngày đến thăm Dục Minh, chỉ là anh không vào mà chỉ ngồi bên ngoài đợi cô.

Khải Bình đi đến, ngồi xuống cạnh Tiêu Sở Uy, không nhìn đối phương chỉ dám cất giọng: “Cậu không định gặp Dục Minh luôn sao?”

“Bây giờ, người mà cậu ấy không muốn gặp nhất chính là tôi.”

Tiêu Sở Uy tựa người dựa vào tường, mắt nhắm lại, giọng nhỏ nhẹ, tuy không lộ cảm xúc nhưng đủ để đối phương biết anh cũng đang rất phiền lòng.

Khải Bình nhìn sang Tiêu Sở Uy một lúc rồi nghiêm túc nói ra điều áy náy trong lòng:

“Xin lỗi... vì lần trước nặng lời...với cậu.”

Tiêu Sở Uy chầm chạp mở mắt ra xoay đầu nhìn về phía Khải Bình, sau đó cười nhẹ một cái.

“Vậy sao?”

Khải Bình cũng nhìn sang Tiêu Sở Uy rồi bật cười, anh cũng biết anh nên nói lời xin lỗi với cả Thiên Mạnh nữa.

Cả hai cứ vậy mà nhìn nhau không nói gì ngoài nở nụ cười trên môi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.