Tiêu Sở Uy đưa Thiên Manh về nhà, vừa đến cô đã đi thẳng vào căn phòng kính, anh từng nói đây là nói đây là nơi dành cho cô, đúng là như vậy, ngoại trừ cô thì không ai được phép tuỳ tiện bước chân vào đây cả, một năm qua Tiêu Sở Uy đã yêu Thiên Manh hết mọi thứ anh có, anh cho cô nhận lại được một cảm giác: được yêu thương và thật sự yêu thương một người là như thế nào.
Thiên Manh bước chân đi đến cửa sổ không do dự đẩy cửa mở ra, gió mùa đông tràn vào phả lên khuôn mặt đầy tâm tư, cô nhắm mắt đón lấy, mỗi lần Thiên Manh đứng im đón gió, tức là cô đang phiền lòng, mùa đông rất lạnh, nếu không có tình yêu của anh chắc hẳn tim cô cũng lạnh như cơn gió mùa đông này vậy, bất chợt Thiên Manh tự thốt lên:
“Cuối đông rồi, mùa xuân sẽ đến thôi.”
Mùa xuân không phải là mùa cho sự tái sinh sao, sao cô lại cảm giác bản thân không còn một chút sức sống nào thế này.
Từ khi Thiên Manh bước vào đây Tiêu Sở Uy cũng bước theo sau, nhưng anh đứng im ở cửa thu hết dáng người mỏng manh của cô vào trong ánh mắt.
Được một lúc anh đi đến với tay đóng cửa lại, rồi ôm cô vào lòng, anh hôn lên tóc cô, nhỏ giọng nói:
“Thiên Manh, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em chỉ cần nhớ, vẫn còn có anh.”
Câu nói của anh chân thành đến nỗi khiến tim Thiên Manh như ngừng đập, cô lấy tay siết chặt lấy anh, tham lam tận hưởng lấy hơi ấm và sự ngọt ngào từ anh.
Sau một hồi im lặng Thiên Manh ngậm ngùi hỏi anh:
“Tiêu Sở Uy, anh đã rất thất vọng về em đúng không?”
Hỏi xong cô chỉ biết nhắm chặt mắt, rồi vô thức nắm lấy chiếc vòng đeo trên tay.
Tiêu Sở Uy nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của Thiên Manh, anh thở dài rồi nói:
“Anh chẳng những thất vọng mà còn rất đau lòng.”
Thiên Manh im lặng, cô hơi sững người, trái tim nhỏ bé như vừa va phải đá mà ngưng lại một chút, cô lại cắn chặt môi dưới, tay như không còn sức mà hơi nới lỏng, đôi mắt cũng phối hợp mà rưng rưng ra những giọt lệ.
Cô đã làm chuyện kinh thiên động địa như vậy mà luôn giữ kín không nói cho anh biết, còn nữa cô cũng cảm thấy xấu hổ vì để anh biết bản thân từng bị lừa dối, nhưng lại xử lý một cách lằng nhằng, hơn hết tất cả những điều này đều là từ người khác nói ra chứ không phải là cô, đương nhiên là anh phải rất thất vọng rồi.
Tiêu Sở Uy thì quá hiểu những cảm xúc nhỏ bé này của cô rồi, nên hơi ngả người nhìn vào ánh mắt long lanh cô, sau đó giọng nói chậm lại thì thầm:
“Anh thất vọng về bản thân vì đã để em phải nghe những lời khó nghe, anh đau lòng vì biết được em phải tự mình chịu đựng nhiều đến như vậy.”
Anh vừa nói hết Thiên Manh liền mím môi nhanh chóng kéo anh lại mà áp mặt vào ngực anh ôm chặt lấy, cô không nói gì cả, tay vẫn nắm lấy chiếc vòng.
Rồi anh lại thấp giọng truyền đến bên tai những lời dịu dàng:
“Thiên Manh, anh đã không thể xuất hiện ở quá khứ của em để cùng em đi qua những vui buồn, mất mát, nhưng từ giờ hãy cứ đi cùng anh, anh nhất định sẽ che chở cho em.”
Trái tim Thiên Manh lần lượt vì những lời nói chân thành của anh mà lại đập nhanh một cách dồn dập. Cô cảm động đến mức chỉ có thể cắn chặt môi rồi bám lấy thân hình to lớn của anh. Cô kìm nén không rơi nước mắt, vì đây là hạnh phúc.
Tay anh ôm lấy cô nhưng ánh mắt không giấu được sự đau lòng, rồi anh không kìm lòng được mà cất giọng nghiêm túc:
“Thiên Manh, chúng ta, kết hôn đi.” (2
Đây không phải là lời cầu hôn đường đột, Tiêu Sở Uy đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần sẽ cùng Thiên Manh có riêng một gia đình, nếu chuyện hôm nay không xảy ra chắc chắn anh sẽ dùng cách thức long trọng để cầu hôn cô, chỉ là bây giờ anh lại sợ, anh sợ một giây phút suy nghĩ lệch lạc nào đó, cô sẽ
chọn rời xa anh.
Tiêu Sở Uy ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ trong lòng, tay anh vuốt ve an ủi, anh biết tâm trạng cô đang rối bời, anh cũng biết cô đang rất tự trách bản thân, nhưng anh không muốn cô suy nghĩ quá nhiều như vậy.
Thiên Manh nghe thấy thì tim cô như một lần nữa ngừng đập, một cảm giác xáo trộn bao trùm lấy cả thân thể nhỏ bé ấy, nếu ở một tình huống khác, một thời gian khác, cô chắc chắn sẽ không cần suy nghĩ mà đồng ý, chỉ là hiện tại cô không thể, cô vẫn ôm anh, chỉ là không trả lời anh.
Anh cũng im lặng, cũng không nói thêm gì nữa. Cô trả lời hay không, không quan trọng, anh chỉ muốn cô biết, cả đời này anh sẽ không bao giờ rời xa cô.
Mùa đông tuy lạnh, nhưng vẫn không thắng được sự ấm áp đến từ hai trái tim đang nương tựa vào nhau.
Không gian yên lặng hồi lâu, Tiêu Sở Uy khẽ nâng lấy đầu Thiên Manh đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn của anh nhẹ nhàng như nước rồi dần dần mất kiểm soát mà càng cuồng nhiệt hơn: “ưm.” Thiên Manh vô thức nắm lấy tay anh, cho đến khi cô bị hôn như cạn sạch hơi anh mới bằng lòng buông cô ra, anh đưa mắt nhìn cô rồi bế cô về phòng đặt cô lên giường, hai mắt nhìn nhau phút chốc ngập ngừng Thiên Manh nắm lấy cánh tay anh, cô vừa từ chối anh vừa rụt rè nói:
“Ôm em ngủ thôi được không?”
Tay anh ôm lấy cô nhưng ánh mắt không giấu được sự đau lòng, rồi anh không kìm lòng được mà cất giọng nghiêm túc:
“Thiên Manh, chúng ta, kết hôn đi.” (2
Đây không phải là lời cầu hôn đường đột, Tiêu Sở Uy đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần sẽ cùng Thiên Manh có riêng một gia đình, nếu chuyện hôm nay không xảy ra chắc chắn anh sẽ dùng cách thức long trọng để cầu hôn cô, chỉ là bây giờ anh lại sợ, anh sợ một giây phút suy nghĩ lệch lạc nào đó, cô sẽ chọn rời xa anh.
Tiêu Sở Uy ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ trong lòng, tay anh vuốt ve an ủi, anh biết tâm trạng cô đang rối bời, anh cũng biết cô đang rất tự trách bản thân, nhưng anh không muốn cô suy nghĩ quá nhiều như vậy.
Thiên Manh nghe thấy thì tim cô như một lần nữa ngừng đập, một cảm giác xáo trộn bao trùm lấy cả thân thể nhỏ bé ấy, nếu ở một tình huống khác, một thời gian khác, cô chắc chắn sẽ không cần suy nghĩ mà đồng ý, chỉ là hiện tại cô không thể, cô vẫn ôm anh, chỉ là không trả lời anh.
Anh cũng im lặng, cũng không nói thêm gì nữa. Cô trả lời hay không, không quan trọng, anh chỉ muốn cô biết, cả đời này anh sẽ không bao giờ rời xa cô.
Mùa đông tuy lạnh, nhưng vẫn không thắng được sự ấm áp đến từ hai trái tim đang nương tựa vào nhau.
Không gian yên lặng hồi lâu, Tiêu Sở Uy khẽ nâng lấy đầu Thiên Manh đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn của anh nhẹ nhàng như nước rồi dần dần mất kiểm soát mà càng cuồng nhiệt hơn: “ưm.” Thiên Manh vô thức nắm lấy tay anh, cho đến khi cô bị hôn như cạn sạch hơi anh mới bằng lòng buông cô ra, anh đưa mắt nhìn cô rồi bế cô về phòng đặt cô lên giường, hai mắt nhìn nhau phút chốc ngập ngừng Thiên Manh nắm lấy cánh tay anh, cô vừa từ chối anh vừa rụt rè nói:
“Ôm em ngủ thôi được không?”
Thiên Manh biết anh muốn gì, nhưng cô thật sự không có tâm trạng nào cả.
Tiêu Sở Uy cũng hiểu được, anh không tiếp tục nữa mà lấy tay vén mái tóc của cô rồi hôn lên trán cô một cái, anh nằm ngay xuống bên cạnh ôm lấy cô vào lòng.
“Được, anh ôm em.”
Thiên Manh nhắm mắt ôm lấy anh, cô cũng muốn ngủ, nhưng rồi lại không ngủ được, bộ não trống rỗng nhanh chóng lấp đầy những suy nghĩ ngày càng dồn dập.
Thiên Manh tự trách, vì suy cho cùng cũng là vì quyết định sai lầm của bản thân, mà hại đến người khác.
Cuối cùng lại chỉ có một câu nói văng vẳng trong đầu cô:
“Nếu như mình không được sinh ra, thì.. sẽ không có những bi kịch này”
Những giọt nước mắt lăn dài khiến tâm trí cô rơi vào mệt mỏi rồi mới có thể chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Hai ngày sau
Dục Minh mơ hồ tỉnh dậy, anh đảo mắt nhìn xung quanh chỉ thấy Khải Bình ngồi cạnh giường anh, toàn thân đau nhức.
Cử động của Dục Minh khiến Khải Bình chú ý.
“Tỉnh rồi à”
Khải Bình lạnh nhạt liếc Dục Minh, rồi ném cho đối phương ba chữ, anh cũng không quên với tay bấm nút trên đầu giường, sau đó tự mình kiểm tra cho Dục Minh, rất nhanh bác sĩ cùng y tá cũng chạy đến.
“Tất cả bình thường, nhưng cần thời gian để hồi phục lại, dù gì thương tích của cậu ấy cũng không hề nhẹ, phải nằm viện lâu đấy.”
Sau khi kiểm tra Bác sĩ nói chuyện với Khải Bình
Dục Minh mắt nhìn Khải Bình nhưng miệng không ngừng gọi:
“Thiên Mạnh”
Khải Bình thở dài liếc mắt, rồi dơ nắm đấm lên gắn ra từng chữ mà nói với Dục Minh:
“Đợi cậu bình phục tôi cho cậu một trận”
Khải Bình hết sức bực mình với tình trạng của Dục Minh, dù là từ khi có tình cảm với Rachel anh cũng phần nào hiểu được, yêu một người là như thế nào, nhưng hiện tại với trường hợp của Dục Minh thì quá là mù quáng rồi.
Một lúc sau ông bà Lâm cùng Trúc Đằng cũng đến.
“Dục Minh, con sao rồi, đã ổn hết chưa, có thấy không khỏe chỗ nào không?”
Bà Lâm vừa đến đã chạy ào đến bên cạnh Dục Minh.
Sau màn chào hỏi có lệ thì Khải Bình cũng cất giọng:
“Vậy giờ mọi người ở cùng Dục Minh đi, có vấn đề gì cứ gọi cho cháu, cháu ở gần đây thôi.”
Trúc Đằng cũng không che giấu sự tức giận, cô hét vào mặt Dục Minh:
“Là em, Trúc Đằng, không phải Thiên Manh.”
Nghe Dục Minh gọi tên Thiên Manh ông Lâm lại tức điên lên mà đứng dậy.
“Thiên Manh, Thiên Manh, rốt cuộc nó cho mày uống thuốc gì mà mày u muội như vậy hả?”
Không ai hiểu được tại sao Dục Minh lại cố chấp với Thiên Manh nhiều đến như vậy, vì vẻ đẹp của cô, hay vì tính cách của cô.
Có lẽ anh thật lòng yêu Thiên Manh, hoặc cũng có thể chỉ bởi vì càng khó nên càng muốn có được.
Một lúc sau,
Thiên Manh cùng Tiêu Sở Uy đẩy cửa bước vào.
Trúc Đằng nhìn thấy Thiên Manh thì mặt đằng đằng sát khí đi về phía cô.
Tiêu Sở Uy vừa thấy Trúc Đằng tiến đến thì lập tức kéo Thiên Manh ra đứng phía sau mình.
“Tiêu Sở Uy, anh nghĩ tôi ăn nổi chị ta sao? Đàn ông các anh rốt cuộc là thích phụ nữ như thế nào vậy?”
Trúc Đằng trừng mắt nói với Tiêu Sở Uy, sau đó lại tiếp tục buông lời khó nghe:
“Tôi chỉ muốn hỏi chị ta, đến bao giờ mới thôi trò mèo vờn chuột đây. Chị hại Dục Minh thê thảm như vậy mà còn dám vác mặt đến đây thì đúng là hết nói nổi rồi.”
“Anh cũng nên coi chừng, một lúc nào đó chị ta cũng chơi đùa với anh không khác gì Dục Minh đâu.”
“Cô nên cẩn trọng lời nói của bản thân, bằng không đừng trách tôi không xem cô là phụ nữ.”
Tiêu Sở Uy đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Trúc Đằng rồi đáp lại, tay anh nắm chặt vì tức giận, Thiên Manh cũng nắm lấy tay anh rồi nhìn anh, cô không muốn anh tức giận vì cô, với cô bây giờ có bao nhiêu lời khó nghe đi chăng nữa, cũng đều như nhau cả, cô đáng nhận những lời lẽ đó.
Thiên Manh không nói gì với Trúc Đằng, chỉ buông tay anh rồi nhấc chân bước lên tiến về phía giường bệnh của Dục Minh, mặc cho Trúc Đằng giận đến đỏ mặt mà nhìn theo cô.
“Tỉnh rồi?” Thiên Manh hơi cúi người nhìn Dục Minh, cô cũng không quên cười lên mà nói chuyện với anh.
Dục Minh vừa thấy Thiên Manh đã dơ cánh tay lên với tay nắm lấy bàn tay của cô, cô cũng nắm lấy tay anh. Ông bà Lâm cũng không nói gì, chỉ ngồi một bên im lặng. Tiêu Sở Uy thấy vậy anh cũng không đi đến nữa mà tựa người vào tường nhìn về phía họ.
Dục Minh dùng hết hơi sức anh có để nói chuyện với Thiên Manh.
“Anh xin lỗi, Thiên Manh, đừng đi được không?”
Thiên Manh lắc đầu nhìn Dục Minh.
“Cố gắng hồi phục cho tốt, rồi chúng ta nói chuyện, được không?”
Nghe được giọng nói của Thiên Manh khiến Dục Minh yên tâm đến mức cười lên rồi trả lời cô.
“Được.”
Dục Minh cũng nắm chặt lấy tay Thiên Manh không chịu buông, không còn
cách nào khác Thiên Manh chỉ đành ngồi bên cạnh Dục Minh cho đến khi anh mệt mà lại lịm đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]