Tiêu Sở Uy đưa Thiên Manh về nhà, vừa đến cô đã đi thẳng vào căn phòng kính, anh từng nói đây là nói đây là nơi dành cho cô, đúng là như vậy, ngoại trừ cô thì không ai được phép tuỳ tiện bước chân vào đây cả, một năm qua Tiêu Sở Uy đã yêu Thiên Manh hết mọi thứ anh có, anh cho cô nhận lại được một cảm giác: được yêu thương và thật sự yêu thương một người là như thế nào.
Thiên Manh bước chân đi đến cửa sổ không do dự đẩy cửa mở ra, gió mùa đông tràn vào phả lên khuôn mặt đầy tâm tư, cô nhắm mắt đón lấy, mỗi lần Thiên Manh đứng im đón gió, tức là cô đang phiền lòng, mùa đông rất lạnh, nếu không có tình yêu của anh chắc hẳn tim cô cũng lạnh như cơn gió mùa đông này vậy, bất chợt Thiên Manh tự thốt lên:
“Cuối đông rồi, mùa xuân sẽ đến thôi.”
Mùa xuân không phải là mùa cho sự tái sinh sao, sao cô lại cảm giác bản thân không còn một chút sức sống nào thế này.
Từ khi Thiên Manh bước vào đây Tiêu Sở Uy cũng bước theo sau, nhưng anh đứng im ở cửa thu hết dáng người mỏng manh của cô vào trong ánh mắt.
Được một lúc anh đi đến với tay đóng cửa lại, rồi ôm cô vào lòng, anh hôn lên tóc cô, nhỏ giọng nói:
“Thiên Manh, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em chỉ cần nhớ, vẫn còn có anh.”
Câu nói của anh chân thành đến nỗi khiến tim Thiên Manh như ngừng đập, cô lấy tay siết chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3737424/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.