Bây giờ thì Tiêu Sở Uy đã hiểu ra, tại sao khi đó Thiên Manh lại vô tình nói với anh về nghề nghiệp của Hạ Nhiên. Anh cũng hiểu tại sao Thiên Manh lại lo lắng đến như vậy khi anh muốn cô cùng anh về gặp gia đình anh. Anh cũng tự hỏi rốt cuộc Lâm Dục Gia đã nói những lời khó nghe như thế nào mà khiến cho Thiên Manh trở nên tự ti đến như vậy.
Đúng là không có gì gọi là tự nhiên cả.
Tiêu Sở Uy có chút trầm mặc, anh không nhìn Thiên Manh, nhưng vẫn ôm lấy cô, Thiên Manh vẫn im lặng, cô cũng không dám nhìn anh.
“Điên rồi, điên hết rồi, cậu nghĩ khi cậu tham gia vào chuyện này cậu có lường trước được đến sự việc ngày hôm nay không Hạ Nhiên. Mà cậu có bao giờ giữ mồm giữ miệng đâu, sao tới việc quan trọng thì im lặng như vậy, ít ra cậu cũng phải nói với bọn tôi chứ.
Khải Bình tức giận quát vào mặt của Hạ Nhiên. Anh không tin được Hạ Nhiên mà lại giấu chuyện động trời như vậy.
Hạ Nhiên chẳng biết phải phản biện gì vì hiện tại, anh cũng thấy vô cùng có lỗi.
Quả thật lúc được gọi đến Hạ Nhiên có chút nghi hoặc là Lâm Dục Gia đã ép Thiên Manh, nhưng khi nghe chính miệng Thiên Mạnh thừa nhận là cô tự mình đề xuất, anh mới hết cách mà đồng ý.
Thấy vẻ mặt của Hạ Nhiên, Khải Bình không chất vấn bạn nữa, mà xoay sang lớn tiếng với Thiên Manh, anh muốn thay người bạn đáng thương của mình đòi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3737204/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.