🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dục Minh không tin vào những gì mình nghe cũng như đã nhìn thấy từ xấp giấy tờ trên tay.

“Không đúng sự thật, con không tin.”

“Rốt cuộc ba đã làm gì khiến cô ấy phải đồng ý ký vào đây?"

Dục Minh không tin ông Lâm, anh thừa biết ông có đủ khả năng ép buộc Thiên Manh.

“Haha Lâm Dục Minh lúc nào rồi mà mày còn tin nó hơn là tao, được rồi, lời tao nói mày không tin thì Hạ Nhiên, bạn thân của mày nói chắc mày sẽ tin đúng không. Nhìn đi, mọi chuyện đều được tiến hành dưới sự chứng kiến của nó, mày hỏi Hạ Nhiên xem tạo có ép buộc gì người mày yêu không.”

Ông Lâm đi đến giật lấy xấp giấy trên tay của Dục Minh rồi ông lật đến trang cuối chỉ vào chữ ký cuối dòng; Luật sư đại diện và nhân chứng Hạ Nhiên.

Lâm Dục Gia đã từng nghĩ đến Thiên Manh cố tình gài ông, nên nếu để cô ký vào bản cam kết với sự chứng kiến của một người xa lạ, chắc chắn sau này khi trở về, con trai ông sẽ lấy lý do ông ép Thiên Manh, khi đó chỉ cần Thiên Manh xác nhận Dục Minh sẽ không ngại mà trở mặt với ông, ông chỉ có một đứa con thừa kế duy nhất, nên càng phải cẩn trọng, ngày lập bản hợp đồng này, ông đã gọi Hạ Nhiên đến.

Dục Minh như tê liệt hoàn toàn mà im lặng. Anh hiểu rõ Thiên Manh để không tin vào những gì ông Lâm nói về cô, anh chỉ không ngờ được rằng Thiên Manh ghét anh đến như vậy, hận anh đến mức cam kết với gia đình anh sẽ không quay về bên anh.

“Đứa con gái mày tin là xứng đáng đó đã tìm cách đá mày đi tận Thượng Hải, để ở đây có thể tự do vui vẻ hẹn hò với bạn thân của mày, mà mày còn hành hạ bản thân ra như vậy, xứng đáng không? Còn không tỉnh táo nữa à Lâm Dục Minh.

Ông Lâm được thể tiếp tục công kích Dục Minh. Ông muốn nhân cơ hội này khiến Dục Minh phải từ bỏ Thiên Mạnh.

“Thật ra lúc đó tao còn khá cảm kích nó, tao nghĩ nó hiểu được bản thân không xứng với mày và nó thực sự nghĩ cho mày. Nhưng theo như tình hình hiện tại chẳng qua là do trèo lên được cây cao hơn, bám được một chiếc thuyền to hơn mà thôi.

Ông Lâm mà cứ xoáy sâu vào nỗi đau của anh khiến không chịu được nữa, anh dứt khoát đứng lên, nhìn chầm chầm vào đôi mắt hốt hoảng của ông Lâm, rồi cầm lấy xấp tài liệu đá cửa bước ra khỏi cửa phòng. Tiếng cửa đập tạo ra tiếng động rung trời, cũng thể hiện được sự tức giận của anh.

Hình ảnh của Thiên Manh cứ hiện lên trong đầu của Dục Minh, anh không biết làm gì khác ngoài đứng bất động dưới nhà, một sau Dục Minh nghiến chặt răng rồi cầm lấy điện thoại, gọi cho Hạ Nhiên:

“Đến gặp tôi ở Đường Thanh, nhanh, bây giờ và lập tức.

Dục Minh tức giận nói với Hạ Nhiên rồi tắt máy....Chấn An

Dự án kết thúc Thiên Manh như trút bỏ xuống được một nửa sự bận bịu, cô cũng ngủ nhiều hơn nên những buổi sáng gần đây hầu như đều thức dậy rất trễ.

Nhưng hôm nay mới sáng sớm cô lại bị mấy tiếng sột soạt đánh

thức, bàn tay Tiêu Sở Uy đặt trước ngực cô, nhẹ nhàng xoa xoa lớp vải, hơi nóng từ người anh cũng phả khắp người cô.

Thiên Manh mơ hồ tỉnh lại, thấy cô cử động Tiêu Sở Uy liền ghé sát tai cô hôn lấy, động tác trên tay cũng cuồng loạn hơn.

Thiên Manh nhắm chặt mắt, hàng lông mi thon dài hơi rung lên, khế rên một tiếng:

"ưm.."

Chỉ là hiện tại Thiên Manh vẫn còn buồn ngủ, giọng cô yếu ớt gọi tên anh:

“Tiêu Sở Uy”

“Ừm,” anh nhỏ giọng nói vào tai cô.

Thiên Manh nắm tay anh lại, anh thấy vậy cũng nơi tay để cô quay người lại rục vào ngực anh mà nũng nịu:

“Em chưa muốn thức dậy đâu.”

Anh nghe xong liền hôn lên tóc cô, sau đó cất giọng nói mang theo ý cười:

“Ừm, anh biết rồi.”

Nghe được lời nói của anh, Thiên Manh yên tâm tiếp tục ngủ, nhưng được một lúc anh lại luồn tay vào váy ngủ mà vuốt ve người cô dọc xuống dưới, cô còn chưa kịp chìm lại vào giấc ngủ thì đã nhận thấy được rằng bàn tay của anh không hề “biết rồi” như miệng của anh nói.

Thiên Manh mở mắt ra ngước lên nhìn anh, anh cũng nở nụ cười ma mị nhìn xuống cô...vẻ mặt của anh quá rõ để cô biết anh muốn gì.

Vậy là cô cũng chiều anh mà kệ anh hành động, một lúc sau cô không nhịn được mà vùi đầu vào ngực anh nhỏ giọng vừa thở hổn hển vừa rên rỉ một câu, lúc này anh liền cúi dần xuống đặt lên môi cô nụ hôn, nhưng tay thì vẫn không hề dừng lại, cho đến khi cả người cô dường như tê dại anh mới chịu ngưng lại một chút, Thiên Manh khép hờ đôi mắt nhìn anh, hơi thở gấp gáp, anh khẽ cười định vào việc thì... chuông điện thoại của Thiên Manh reo lên.

Là Rachel !

Thiên Manh với tay lấy điện thoại bấm nghe một lúc, Tiêu Sở Uy chỉ biết kiễn nhẫn nhìn lấy khuôn mặt nhỏ trong mướt trước mắt, không quá lâu cô tắt máy nhìn anh ngập ngừng nói:

“Rachel muốn gặp em... bây giờ."

Tiêu Sở Uy vừa nghe xong đã nhướn mày nhìn Thiên Manh vẻ mặt không thể nào vui nổi.

Anh tỏ vẻ ấm ức nhìn cô nói:

“Tô Thiên Manh, anh đã nhường em cho dự án rồi, bây giờ anh không nhường nữa đâu...

Thiên Manh mím môi nén cười nhìn anh, cô vòng tay qua cổ anh, bày ra vẻ mặt hết sức đáng yêu mà dỗ dành:



“Em thì lúc nào cũng có anh bên cạnh, còn Rachel...cậu ấy chỉ có một mình thôi.”

Cuối cùng cũng có ngày Tiêu Sở Uy bị Rachel trả thù vì bày trò cướp Thiên Manh đi.

“Vậy thì đợi xong việc rồi đi."

Nói xong anh ngay tức khắc cúi xuống hôn cô, nhưng môi chỉ vừa chạm thì Thiên Manh đã đẩy anh ra nghiêm túc nói:

“Không được, Rachel đang đợi, đi thôi !”

Từ khi nào mà anh bị chen hàng như thế này luôn rồi?

Lúc này Tiêu Sở Uy dù không hài lòng cũng đành nhượng bộ, anh mang vẻ mặt đầy miễn cưỡng buông cô ra ngồi dậy, Thiên Manh thấy vậy cũng chồm đến hôn lên môi anh an ủi, nụ hôn của cô mềm mại và ướt át, Tiêu Sở Uy cứng đờ người, lúc sau mới rút lại được chút lý trí sót từ trong dục vọng, anh vòng tay qua vai cô tách hai người ra một khoảng ngắn, khoé môi nhếch lên, nghiến răng nói:

“Anh thực sự không nhịn thêm được nữa đâu !!!”

Thiên Manh bật cười giữ lấy sự tinh nghịch hôn mạnh lên môi anh một cái nữa rồi chạy đi.

Tiêu Sở Uy cũng chỉ biết bất lực mỉm cười nhìn theo cô....

Đường Thanh

Vừa đến nơi Hạ Nhiên đã thấy chiếc mô tô của Dục Minh dừng trước cửa.

Hạ Nhiên cười sẵn lên một cái rồi bước vào nhìn Dục Minh:

“Sao vậy, hôm nay nhớ tôi rồi à, cần người uống cùng.”

Hạ Nhiên chưa rõ chuyện gì nên chỉ đành tỏ vui vẻ nói chuyện với Dục Minh, nhưng Dục Mình thì khác, rất nhanh đã cầm lấy xấp giấy đập mạnh lên bàn.

“Cậu có gì muốn nói với tôi không?”

Dục Minh đưa mắt nhìn chằm chằm chờ phản ứng của Hạ Nhiên.

Hạ Nhiên liếc nhìn xấp giấy, anh không cần đọc lại cũng biết nội dung bên trong, sau một hồi sắp xếp câu chữ Hạ Nhiên cũng chầm chậm nói:

“Dục Minh,... đây là cách duy nhất cậu có thể từ bỏ Thiên Manh, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản như vậy...

Hạ Nhiên đang nói thì Dục Mình trợn mắt nhìn Hạ Nhiên, khiến cậu ta phải ngừng câu nói.

“Chứ không phải cậu cũng muốn giúp cho Tiêu Sở Uy nhanh chóng được bên cạnh Thiên Manh sao?"

“Các người hợp sức lại, để tôi có thể biến mất khỏi đây, đúng không?"

“Tiêu Sở Uy thì hẹn hò với Thiên Manh, Khải Bình thì giúp họ che giấu, cậu thì làm nhân chứng cho bản cam kết này, còn tôi thì không biết gì mà vui vẻ làm việc như một thằng ngốc ở Thượng Hải.”

“Các cậu đều là những người tôi tin tưởng nhất, đều là những người biết rõ Thiên Manh quan trọng như thế nào với tôi mà lần lượt, lần lượt từng người đối xử với tôi như vậy sao.”

Dục Minh cảm thấy đau đớn như không thể chấp nhận được sự thật. Anh trút hết sự căm giận rồi cầm lấy ly rượu lên uống một hơi. Từng lời nói của anh đều khiến Hạ Nhiên câm nín vì có cảm thấy có lỗi.

Một lúc sau Hạ Nhiên mới có thể mở miệng được:

“Thật ra Thiên Manh là muốn giúp cậu, cô ấy muốn cậu được làm theo ý nguyện là bỏ đi hôn ước với Trúc Đằng. Cô ấy đã rất tin tưởng cậu nên mới dám lập bản cam kết đó.”

Hạ Nhiên muốn an ủi Dục Minh, nhưng Hạ Nhiên càng nhắc đến Thiên Manh càng khiển Dục Minh thêm mất kiểm soát.

“Giúp...hi..” Dục Minh bất lực tự cười một cái.

Người anh yêu, gia đình và bạn thân, tất cả đều lừa dối anh.

Dục Minh bỗng lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Manh, và rồi một giọng nói quen thuộc vọng bên tai anh

“Alo, Dục Minh có chuyện gì vậy?”

Dục Minh không nói được gì khác ngoài đặt cho cô câu hỏi:

“Thiên Manh em chán ghét anh đến như vậy sao?"

Còn chưa kịp để Thiên Manh trả lời anh đã đập hẳn điện thoại xuống đất rồi đứng dậy đi thẳng ra cửa leo lên chiếc mô tô mà chạy đi.

Hạ Nhiên hoảng hốt chạy theo,

Chiếc mô tô của Dục Minh chạy nhanh đến nỗi Hạ Nhiên cũng phải đạp ga tăng tốc mới có thể đuổi kịp.

Nhưng rồi “Đùng...grầm...



Dục Minh nằm lật lờ trên mặt đất, mắt anh nhắm lại, ngất đi.

Hạ Nhiên chưa kịp phản ứng thì thấy xe của Dục Minh đã lăn trên mặt đất, anh vội thắng xe lại xông như bay ra khỏi cửa ô tô.

Hạ Nhiên vừa đi vừa gọi cho Khải Bình, anh cúp máy rồi chạy nhanh đến chổ Dục Minh, không ngừng gọi tên Dục Minh.

Khải Bình nhận được điện thoại thì tức tốc thông báo xe cấp cứu đến vị trí Hạ Nhiên nói, anh cũng dặn y tá chuẩn bị.

Khải Bình cũng không do dự mà gọi ngay cho Tiêu Sở Uy,

“Tiêu Sở Uy đến bệnh viện đi, Dục Minh xảy ra chuyện rồi, giờ tôi tới đó xem tình hình cậu ấy.”

Nói xong anh cũng chạy theo mà nhảy hẳn lên chiếc xe cấp cứu.

Bên này, Thiên Manh và Tiêu Sở Uy cũng vừa đến Hạ Uyển, lúc trên xe cô đã nhận được cuộc gọi của Dục Minh, còn chưa rõ chuyện gì, thì vừa mở cửa bước vào nhà Tiêu Sở Uy đã nhận được cuộc gọi của Khải Bình, anh quay sang nhìn Thiên Manh, thông báo tin xấu.

Thiên Manh như chết lặng, cô loạng choạng đứng không vững, Tiêu Sở Uy đỡ lấy cô. Rachel đang ngồi ở sô pha cũng phải đứng dậy chạy đến nắm lấy tay rồi nói với Thiên Manh:

“Thiên Manh cậu phải bình tĩnh, thật bình tĩnh, nghe rõ không?”

Tiêu Sở Uy thấy vẻ mặt của Thiên Manh thì cũng trở nên lo lắng, sau đó nói với cô:

“Giờ anh sẽ đến bệnh viện, em cứ ở đây, có thông tin gì anh sẽ gọi cho em.”

Thiên Manh ngay lập tức nắm lấy tay Tiêu Sở Uy, đôi mắt kiên định:

“Em đi cùng anh”

Rachel nghe xong thì cũng chạy đến cầm lấy áo khoác đứng cạnh cả hai nói:

“Tôi đi cùng hai người."

Rachel không biết tình trạng của Dục Minh như thế nào, và dù có gì đi nữa cũng đã có Tiêu Sở Uy bên cạnh Thiên Manh, nhưng chỉ có cô mới biết rõ Thiên Manh đã từng sốc như thế nào khi nhận tin Thái Lăng qua đời cũng vì tai nạn như thế này.

Phản ứng của Rachel đúng là có chút khiến Tiêu Sở Uy để tâm, dù Dục Minh là người yêu cũ của Thiên Manh, nhưng cô cũng không nhất thiết phải đi theo đi vậy, có chuyện gì mà anh không biết hay sao?

Tiêu Sở Uy nhìn Rachel, rồi anh lại nhìn Thiên Manh, cuối cùng chỉ đành để cả hai đi theo mình....Bệnh Viện,

Bước đến hành làng trước phòng cấp cứu đã thấy Khải Bình và Hạ Nhiên lo lắng ngồi trên ghế, họ như hai bức tượng, hoàn toàn bất động, tiếng bước chân của cả ba đã khiến cho họ chịu nhúc nhích.

Khải Bình cũng thể hiện rõ sự bất ngờ khi thấy Rachel, nhưng hiện giờ anh để tâm đến tính mạng của Dục Minh hơn.

Tiêu Sở Uy bước đến liền nhìn vào Khải Bình và Hạ Nhiên mà hỏi:

“Có chuyện gì vậy?"

“Uống rượu lái xe.” Hạ Nhiên thản thờ trả lời.

Nghe thấy Khải Bình liền chất vấn Hạ Nhiên:

“Cậu ta không tỉnh táo, cậu cũng mất trí luôn rồi hả, sao cậu để cậu ấy lái xe trong tình trạng rượu nồng nặc vậy hả?"

Hạ Nhiên chưa kịp trả lời Khải Bình lại hỏi tiếp:

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà tự dưng cậu ta lại nổi điên lên như vậy?"

Hạ Nhiên nhìn về phía Thiên Manh, anh ngập ngừng nói:

“Dù gì thì các cậu cũng sẽ biết, nên tôi nói luôn”

Mọi người đều nhìn Hạ Nhiên chầm chầm, mong nghe được lý do.

Hạ Nhiên hít lấy một hơi ngồi xuống ghế rồi nói:

“Dục Minh biết chuyện... Thiên Manh lập cam kết...

Hạ Nhiên vẫn tiếp tục khó nói. “... với bác Lâm”

“Cam kết ? cam kết cái gì?"

Khải Bình ngây người ra nhìn Hạ Nhiên rồi nhìn qua Thiên Manh hỏi.

Tiêu Sở Uy quay sang nhìn Thiên Manh, cô cũng nhìn anh, chỉ là vẫn im lặng để Hạ Nhiên nói.

“Bản cam kết để Dục Minh đi Thượng Hải..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.