“Chỉ mong mỗi buổi sáng thức dậy, Huỳnh Minh Tuệ sẽ chấp nhận được một Thế giới không có Lâm Ân Tú...”
Cũng đã qua bốn năm hơn rồi, Huỳnh Minh Tuệ vẫn chưa thể nào quên được chị.
À! Không phải là chưa quên được, mà là không cách nào nguôi ngoai được nỗi đau mất đi chị.
Ban ngày cô cười nói vui vẻ là thế đó, nghiêm túc chú tâm vào quản lí các quán nước và bánh ngọt của mình. Nhưng đêm đến, khoảng thời gian tĩnh lặng một mình chính là lúc Minh Tuệ tự trách mà một mình gặm nhấm nỗi đau.
Cô tự dằn vặt chính bản thân suốt bốn năm qua cũng chỉ để bản thân thôi phần nào day dứt về Ân Tú. Đáng ra người nên chết đi phải là cô chứ chẳng phải chị. Sau tất cả mọi thứ, người được bao dung, bảo vệ cũng chỉ là cô. Cô đáng bị hắt hủi xa lánh hơn là cuộc sống tốt đẹp như thế này.
Đã bốn năm rồi, Huỳnh Minh Tuệ vẫn chưa dám quay lại Nha Trang, bóng ma quá khứ trong lòng cô quá lớn. Minh Tuệ quá xấu hổ để có thể gặp lại ba mẹ của chị. Cô chính là người đã lấy đi đứa con gái duy nhất của họ, Huỳnh Minh Tuệ còn mặt mũi nào nữa chứ?
Căn hộ nhỏ của cô ở Sài Gòn chỉ duy nhất một phòng ngủ. Lúc xưa Lâm Ân Tú từng nói muốn có một cuộc sống riêng tư với cô. Không thích căn nhà có hai phòng ngủ, không thích ai ở chung với hai người cả.
Minh Tuệ thừa sức mua được một căn hộ lớn hơn, nhưng vì chị từng thích, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1361271/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.