Du Dĩnh dùng một tờ giấy trắng gói cẩn thận tờ chi phiếu đó lại rồi mới để trong phong bì.
“Viết địa chỉ lên đó đi.” Cô ấy đưa tôi cây bút.
Tôi viết tên Văn Lâm và địa chỉ công ty anh trên đó.
Một nhân viên thư tín chuẩn bị đi giao hàng, Du Dĩnh đưa phong bì cho anh ta nói. “Nhờ cậu đưa phong bì này đến địa chỉ ghi trên đó, cần chính người nhận ký tên.”
Nhân viên thư tín của công ty vội vàng cầm lấy phong bì, bước vào trong thang máy.
“Như thế an toàn hơn nhiều.” Du Dĩnh nói.
Đột nhiên tôi lại thấy rất hối hận.
“Tớ muốn cầm lại tấm chi phiếu đó!” Tôi cuống cuồng đến phát khóc.
Một thang máy dừng trên tầng thượng, còn cái khác đang xuống đến tầng năm của tòa nhà. Tôi chạy vội xuống theo cầu thang bộ.
Đuổi đến ngoài tòa nhà, tôi phát hiện nhân viên thư tín của công ty Du Dĩnh đã đi rất xa.
“Khoan đã!” Tôi hét to.
Những người trên phố đều quay lại nhìn tôi, chỉ duy mình anh ta không động tĩnh. Tôi hấp tấp đuổi theo, cuối cùng cũng bắt kịp anh ta ở giữa đường lớn.
“Cô làm gì vậy?” Anh ta hỏi tôi.
“Trả tôi cái phong bì.”
“Phong bì nào của cô chứ?”
Tôi rút phong bì có tên và địa chỉ công ty Văn Lâm ra.
“Là cái này.” Tôi nói.
Du Dĩnh cũng đuổi kịp tôi.
Tôi cầm khư khư chiếc phong bì, như của thất lạc lâu ngày giờ mới tìm thấy được, cảm thấy quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiep-nay-em-tung-co-anh/1959488/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.