“Nói thử cảm giác của ngươi xem.” Quảng Võ tìm một cái bàn ở chỗ vắng người ngồi xuống, nhấc tay châm trà cho Diệp Tuyền. 
“Đường Thiên Huyền từng viết thư cho ta nói hắn ở Mê Tiên Dẫn, Vu Huyền lại biết sự tồn tại của Mê Tiên Dẫn, chắc chắn Đường Thiên Huyền đang để thứ gì đó ở Mê Tiên Dẫn.” 
Ngoài cửa sổ người ngựa qua lại không ngớt, Tây Thị buổi sáng không vì khách sạn Duyệt Lai xảy ra án mạng mà trở nên không náo nhiệt. Ngón tay Quảng Võ nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, nắng sớm nhảy múa trong đôi mắt tối đen. Diệp Tuyền hơi ngẩn người, nháy mắt khi đối phương quay đầu nhìn y thì vội dời ánh mắt đi. 
“Ngươi nghĩ Đường Thiên Huyền có về Ác Nhân Cốc không?” 
“Ta nói cho ngươi một chuyện, ngươi không thể nói cho người khác.” 
Hai tay Diệp Tuyền chống lên bàn, cúi lưng, kề vào tai Quảng Võ. Đối phương nâng tay khoát lên gáy hắn, ngón tay không ngừng vuốt ve một khoảng da nhỏ mang đến cảm giác yên tâm lạ kỳ. 
“Đường Thiên Huyền đang giữ bản vẽ xe cơ giáp Thôi Thành của Hạo Khí Minh. Đào Hàn Đình hạ lệnh bọn ta phải không từ thủ đoạn ngăn Đường Thiên Huyền nhập cốc, cướp đi bản vẽ cơ giáp trong tay hắn giao cho Ẩn Nguyên Hội đổi tiền thưởng, Đường Thiên Huyền cũng không biết việc này.” 
“Ngươi vừa nói cái gì?” Quảng Võ dùng ngón cái vuốt má Diệp Tuyền: “Bên ngoài ồn quá, ta không nghe rõ.” 
Người của nha môn đến báo, vài thủ vệ trên tường thành đã chết. 
Quảng Võ phất phất tay cho người rời đi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tamsach-tang-me-tien-dan/1311845/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.