Có lời của Quảng Võ, mọi người đều ngủ rất ngon, sáng sớm thức dậy ai cũng thần thanh khí sảng, trừ một người. 
Dưới mắt Vu Huyền đen thui, nhìn cứ như một đêm không ngủ. 
Quách Quỷ ăn một đũa mì thịt bò, quái dị nhìn Vu Huyền. 
Trên bàn đặt mấy chén nước ấm, Vu Huyền mơ mơ màng màng ngồi xuống, Khoái Đao Thát Tử bưng một tô mì thịt bò lên. Hắn cầm lấy một đôi đũa dùng không được thuần thục lắm, động tác ăn mì cứng đờ không tự nhiên. 
“Tay bị sao vậy?” Thư Mặc tiên sinh chú ý trên tay phải Vu Huyền có quấn băng vải. 
Vu Huyền dường như nghĩ đến cái gì, bỗng dưng mở to hai mắt, buông đôi đũa trong tay xuống, mở băng vải ra để lộ cổ tay trước mắt mọi người —— Trong lòng bàn tay Vu Huyền có ba điểm đen, một màn sương đen ngưng trên cô tay. 
“Mê Thần Đinh.” Thư Mặc tiên sinh thu hồi ánh mắt. 
Mặt Vu Huyền trở nên trắng bệch. 
Độc của Mê Thần Đinh phát tác không mau, độc tính từng chút từng chút một ngấm vào cơ thể. Ban đầu thoạt nhìn như là thiếu ngủ, có vẻ mơ mơ màng màng, nếu không để ý thì người trúng độc sẽ dần trở nên đầu óc mơ màng, thời gian mơ hồ mỗi lúc một dài, cuối cùng hoàn toàn mê muội, mặc cho độc tính như tằm ăn rỗi nuốt lấy cơ thể, chết trong thống khổ. 
Đường Thiên Huyền luôn dùng độc rất dã man, xưa nay luôn đánh Mê Thần Đinh vào tim, độc tính phát tác cực kỳ nhanh, khi chết đi chỉ thấy trên ngực có ba điểm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tamsach-tang-me-tien-dan/1311846/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.