Diệp Tuyền chà chà tóc, đẩy cửa bước vào. Quảng Võ đã bị Diêu Phong gọi đi từ chiều, đến giờ vẫn chưa trở về. Diệp Tuyền vỗ vỗ hai cái lên giường, Quảng Võ không có ở đây cũng tốt, cũng khiến y có thời gian ngẫm lại. 
Ngẫm lại xem Quảng Võ rốt cuộc là loại người nào. 
Thật ra Diệp Tuyền cũng không rõ tại sao mình lại chú ý đến một sự tồn tại đặc biệt trong thành Trường An như Quảng Võ. 
Quảng Võ xuất hiện trong mắt y hình như là vì có người đã nói cho y, nói rằng triều đình sai một người đi điều tra án mất tích của Đường Thiên Huyền, mà người đó chính là Quảng Võ. 
Ban đầu Diệp Tuyền quan sát Quảng Võ một thời gian. Quảng Võ sinh hoạt rất là bình thường, có thể nói là nhạt nhẽo vô vị. Việc đầu tiên làm mỗi ngày là đi nha môn một chuyến, sau khi trở về thì đến chỗ tín sứ lấy thư, nhận được thư cũng sẽ không cố ý tiêu hủy, nếu muốn thì ai cũng có thể xem được thư của Quảng Võ. 
Diệp Tuyền từng xem qua vài lá thư của Quảng Võ, nội dung đều rất đơn giản dễ hiểu, thư nhận nhiều nhất chính là bảo hắn giờ Dậu hôm nào đó đến Đông Thị một chuyến. Đông Thị có rất nhiều chỗ Diệp Tuyền không đến được nhưng Quảng Võ lại có thể công khai đi vào, cũng chính vì vậy mà Diệp Tuyền mới chú ý Quảng Võ không bình thường như vẻ ngoài. 
Sau này càng ngàng càng điều tra càng quan sát nhiều khiến y tin rằng trực giác của mình là đúng. 
Quảng Võ không hề 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tamsach-tang-me-tien-dan/1311844/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.