Phượng Khuynh Ca ngơ ngác nhìn khuôn mặt trong gương, yêu diễm, quyến rũ, thành xuân tươi trẻ làm cho cô ghen tỵ. Hết xoa lại nặn, đến tận khi trên làn da trắng nõn xuất hiện thêm một vết máu mới buông tay. Đây là có chuyện gì. Cô nhớ lúc nãy mình đang ngồi trước máy tính, một bên vừa ăn đồ ăn vặt, một bên xem tiểu thuyết. Đó là một bộ tiểu thuyết vừa mới đăng tải, cô liền khẩn cấp vào xem. Khi đọc đến chương nữ chính Tư Mã Xuyến rốt cuộc giải quyết được nữ phụ Phượng Khuynh Ca. Phượng Khuynh Ca nằm trong vũng máu, nói lời sám hối trước khi chết: Tôi sai lầm rồi, tôi không nên đối nghịch với cô.
Khi nhìn thấy lời thoại này, đầu tiên Phượng Khuynh Ca ngẩn người ba giây, sau đó lại chửi ầm lên. CMN! Dựa vào cái gì mà nói cô ấy sai rồi. Cô làm sao có sai. Chẳng lẽ yêu nam chính là sai sao? Mọi người thích tiểu thuyết phần lớn là bởi vì thích nữ chính cùng nam chính, còn cô thích bộ tiểu thuyết này là bởi vì nữ phụ Phượng Khuynh Ca. Một phần do tên hai người giống nhau, một phần là bởi vì cô rất thích tính cách của cô ấy.
Nói toạc ra Phượng Khuynh Ca là một người điêu ngoa tùy hứng, lại có một chút xíu bệnh công chúa thôi. Nhưng như vậy thì có làm sao. Ai bảo cô thực thích chứ? Phượng Khuynh Ca cúi đầu nhìn hai chân trống trơn của mình. Bên cạnh cũng thiếu đi hai bình truyền dịch. Cô thật hâm mộ Phượng Khuynh Ca như vậy, có thể có được một thân thể khỏe mạnh, sống tự do tự tại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.