Chương trước
Chương sau
(Phượng ca tỉ+Tử Thịnh huynh+mạnh Phong-hình này là ta ghép đó)
Mạnh Lâm Phong cùng vài vị thiếu gia của vài gia tộc khác đi đến Phượng Tử Thịnh, khi hắn trong thấy Phương Khuynh Ca đã muốn cùng cô bắt chuyện, nhưng Phương Khuynh Ca giống như không có trông thấy hắn.
Phương Khuynh Ca tự nhiên rời khỏi Phượng Tử Thịnh hướng phía trước đi đến, lúc đi qua Mạnh Lâm Phong ngay cả chào hỏi cũng không có, cho dù là một ánh mắt cũng không cho hắn. Mạnh Lâm Phong trong lòng có loại cảm giác mất mát khó hiểu.
Mạnh Lâm Phong ánh mắt theo Phượng Khuynh Ca dời đi, trông thấy cô tìm đến Tư Mã Xuyến, giật mình “hiểu được” ý nghĩa trong đầu của cô.
Mạnh Lâm Phong ánh mắt xem thường nhìn cô, trong lòng không ngừng khinh bỉ, thì ra đây chính là chiến lược mới của cô. Vừa rồi thiếu chút nữa bị vẻ mặt ngoài của cô lừa gạt. Thì ra, cô là loại nữ nhân âm hiểm độc ác, cùng người khác cũng không khác gì nhau. Hừ! Đáng tiếc cho dù có xinh đẹp cũng chỉ là người lòng dạ nham hiểm.
Phượng Tử Thịnh phát hiện Mạnh Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Phương Khuynh Ca, trong lòng một trận hờn giận khó hiểu ập đến. hắn không rõ vì sao lại có loại suy nghĩ này, tuy rằng trước kia không đồng ý Phương Khuynh Ca gã cho Mạnh Lâm Phong nhưng cũng không có loại bài xích này. (ây hèm! ca đang ghen đó! )
Phượng Khuynh Ca không biết bên kia hai nam nhân trong lòng đang gợn sóng, khoảng cách của cô cùng Tư Mã Xuyến càng ngày càng gần, trong lòng vừa kích đi cộng với vừa khẩn trương.
Thì ra đây chính là nữ chính trong tác phẩm a! Đó nhưng là nguyên văn nữ nhân vật chính a! Trong tác phẩm, Tư Mã Xuyến là một cô gái dịu dàng, thiện lương, đáng yêu lại cẩn thận ân cần biết cách quan tâm chăm sóc người khác, tất cả những từ ngữ tốt đẹp đều dành diễn tả cô. Những người cùng cô đối đầu đều không có kết quả tốt đẹp nào!
Bất quá... Cũng không gì hơn cái này! Phượng Khuynh Ca trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Bộ dạng so với cô không có xinh đẹp, dáng người lại không bằng cô, luôn dùng ánh mắt đau khổ để nhìn người khác, giống như mỗi người đều thiếu cô ta một khoản tiền rất lớn. Phương Khuynh Ca thật sự muốn hỏi cô ta một câu: Tỷ tỷ, ngươi đây là bán thân chôn cha sao?
Phượng Khuynh Ca vừa rồi còn muốn cùng Tư Mã Xuyến làm một người bạn tốt nhưng có lẽ ý định đó phải thay đổi. Theo tác phẩm, tác giả chính là mẹ đẻ của cô ta, cũng nên đối với cô ta. Phương Khuynh Ca cô khó khăn lắm mới có được cuộc sống bình thường khoẻ mạnh, không muốn cùng cô gái này tranh giành nam nhan a!
Cho dù có muốn làm bạn tốt cùng nàng ta cũng nên tránh xa a! Phương Khuynh Ca nhìn thấy sự tham vọng trong đáy mắt Tư Mã Xuyến không khỏi rùng mình. Cô không muốn phải vất vả mà vượt qua cuộc sống ở đây a, càng không muốn ca ca của cô bị một “yêu hồ” lợi dụng a! Tốt nhất là nên tránh xa Tư Mã Xuyến cùng Mạnh Lâm Phong càng xa càng tốt a! Cho dù Tư Mã Xuyến có muốn một mình độc sủng hậu cung mỹ nam cô cũng không muốn quản a!
Nhưng là... Nếu Tư Mã Xuyến dám trước mặt ca ca cô mà phát “tư xuân”, Phương Khuynh Ca cô liền không cần khách khí. Cô. Phương Khuynh Ca là Phượng đại tiểu thư của tập đoàn Phượng thị cũng không muốn gặp rắc rối với loại người này a.
"Tư Mã tiểu thư phải không? Ngươi thật xinh đẹp." Phượng Khuynh Ca tao nhã gật gật đầu, xem như cùng Tư Mã Xuyến chào hỏi.
"Phượng tiểu thư, xin chào." Tư Mã Xuyến yếu ớt nhìn cô.
Phượng Khuynh Ca thật muốn nôn mửa. Làm ơn, Phương Khuynh Ca cô không phải là nam nhân, đừng lấy chiêu này ra đối phó với cô a!
"Ta sẽ không đi vòng vèo . Hôm nay tìm ngươi là vì Mạnh thiếu. Bên ngoài mọi người tại tung tin vịt ta thích Mạnh thiếu, kỳ thực không là như thế này, ta không hy vọng ngươi không hiểu lầm. Theo ta được biết, Mạnh thiếu là người trong lòng ngươi”
Phượng Khuynh Ca một khắc cũng không muốn nơi này. Cô dùng lời ngắn gọn nhất để biểu thị lời nói của mình. chỉ cần là người có đầu óc nhất định sẽ hiểu rõ lời của cô: ta đối với Mạnh Lâm Phong không có hứng thú, chuyện của hắn không cần nhắc đến ta trong đó.
"Ngươi không thích Mạnh thiếu sao? Hắn là người dịu dàng, lại tao nhã, tuấn mỹ, còn có hắn rất tốt bụng….” Tư Mã Xuyến vẻ mặt không tin nhìn cô để biểu đạt.
Phượng Khuynh Ca lại tiếp tục rùng mình. Cô gái này lớn lên như thế nào a? Cô ta nghĩ mình đang ngâm thơ sao? Còn có, không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn cô a? Nhìn sao nó cũng quá mức giả tạo?
Phượng Khuynh Ca thật sự không muốn cùng Tư Mã Xuyến tiếp tục nói chuyện, cô trục tiếp nói lên những gì mình cần nói: "Có lẽ của chúng ta thưởng thức nhìn nhận bất đồng đi! Ta không có phát hiện hắn tốt như vậy, dù sao quan hệ không sâu. Tuy rằng hai nhà thường xuyên có sinh ý lui tới, nhưng là bình thường đều là hắn cùng ca ca bàn luận, ta chỉ là một người ăn không ngồi rồi. Ở trong mắt ta, ca ca của ta mới là tốt nhất. Nếu thật muốn gả, ta cũng chỉ muốn gả cho ca ca ta”.
"Thì ra... Ngươi thích chính ca ca của mình”. Từ phía sau của cô, một giọng nói trầm ấm vang lên.
Phượng Khuynh Ca nhướng mi, sâu sắc phát hiện, trong mắt Tư Mã Xuyến muôn phần đắc ý cùng hưng phấn. Tư Mã Xuyến khinh thường nhìn cô, đúng là nữ nhân ngu xuẩn, tác giả là người có vấn đề sao? Sao lại viết cô ta tốt như vậy chứ? Thật khó hiểu?
Tuy rằng sự việc có chút biến đổi không theo ý cô, nhưng mục đích đã đạt được. Mạnh Lâm Phong cho rằng mình chính là người nổi bật luôn cho rằng tự mình luôn đúng, vì tránh phiền toái sau này, cô không nên cùng hai người này có quan hệ a!.
Phương Khuynh Ca đứng lên, chậm rãi xoay người, hơi nghiêng đầu, đôi môi anh đào, chậm rãi nở một nụ cười hoàn mỹ, vui vẻ nói: “Ngượng ngùng, chiếm dụng thời gian bạn gái của ngươi, Mạnh thiếu gia sẽ không để ý đi?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.