Chương trước
Chương sau
"Các ngươi đang làm cái gì?" một tiếng rống giận vang lên làm hai người phía dưới hoảng sợ.
Phương Khuynh Ca ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy Phượng Tử Thịnh tay đang nắm khoá cửa mở ra, hai tròng mắt gắt gao nhìn họ, vẻ mặt khiếp sợ cùng phẫn nộ.
Mạnh Lâm Phong ngây ngốc nhìn Phượng Tử Thịnh, không có ý định buông ra Phượng Khuynh Ca. thân thể hai người còn gắt gao tiếp xúc với nhau, theo gốc độ của Phượng Tử Thịnh có thể thấy được tiểu Lâm Phong đang động đậy.
Phượng Khuynh Ca cảm thấy vô cùng xấu hổ, đẩy ra Mạnh Lâm Phong. Tuy rằng hắn có chút ngốc nhưng theo bản năng vẫn thấy chuyện này vô cùng không tốt. hắn vội vàng đúng dậy, càng hoảng lại càng loạn, trượt chân đem Phượng Khuynh Ca ôm ngã xuống nền. tiểu Lâm Phong thiếu chút nữa tiến vào bên trong của Phượng Khuynh Ca, chính là trật một chút lại càng khiến cho Phượng Khuynh Ca thêm khó chịu.
“uh” Phượng Khuynh Ca sắc mặt ủng đỏ, phẩn nộ trừng mắt Mạnh Lâm Phong.
Mạnh Lâm Phong biết chính mình làm chuyện xấu, chạy nhanh kiểm tra thân thể của cô: "tiểu Ca, có hay không bị thương? Ta xem xem, nha, thật nhiều..."
"Câm miệng!" Phượng Khuynh Ca vội vàng ngăn cản không cho phép Mạnh Lâm Phong tiếp tục nói, xấu hổ nhìn Phượng Tử Thịnh ánh mắt còn mang theo tức giận còn có vẻ mặt mất tự nhiên.
Phượng Tử Thịnh đứng tại chỗ không nhúc nhích cũng không có tiến lên cũng không có lùi lại. Phượng Khuynh Ca nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của hắn có chút tức giận.
Cô suy nghĩ thật cẩn thận. từ đêm hôm qua xảy ra chuyện của hai người, quan hệ giữa bọn họ đã muốn nứt rẻ. muốn trở lại quan hệ của anh em bình thường là không thể, chỉ có thể xuất hiện mối quan hệ khác.
Cô không muốn mất đi Phượng Tử Thịnh. kiếp trước sống cô đơn hơn mười năm trời, không có một người thân không có ai quan tâm, cô được sự sủng ái yêu thương của Phượng Tử Thịnh làm cho mê luyến.
được rồi! hắn đã không muốn chủ động vậy chỉ có thể tự bản thân cô chủ động mang lên tội danh.
"Anh hai là người trưởng thành rồi, cũng không phải chưa từng trải qua sao còn phải hỏi?” Phượng Khuynh Ca buông tay của Mạnh Lâm Phong. Trong lòng trấn định, cô mới không cần phải trở nên luống cuống.
Phượng Tử Thịnh thần sắc hiện lên thống khổ. Âm thầm cắn môi, dùng sức nắm chặt khoá cửa áp chết sự tức giận trong lòng.
“cho dù em có thích Lâm Phong đi chăng nữa, cũng không cần…hắn hiện tại trí nhớ không rõ ràng, sau khi tỉnh lại vẫn sẽ đi tìm người khác!” trong lời nói của Phượng Tử Thịnh có chút hỗn loạn nếu nghe kỹ sẽ cảm thấy có mang theo chút ghen tuông.
Phượng Khuynh Ca nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả. cô vươn tay sờ sờ đầu Mạnh Lâm Phong , thản nhiên nói: “em đã sớm không thích hắn”
Mạnh Lâm Phong giống như sớm đã quên đi sự tồn tại của Phượng Tử Thịnh. Nhìn nhìn phía trước hai nụ hoa nhỏ trước ngực của cô khẽ chạm vào môi mình, hắn khẽ nghĩ cảm nhận có một mùi hương làm cho hắn mê luyến.
Trên thực tế, khi Phương Khuynh Ca động tình cơ thể sẽ có một mùi hương khiến kẻ khác phải mê luyến. mùi hương đó chính là tác dụng của loại trái mà ma thụ cho cô ăn kèm theo có tác dụng chính là xuân dược.
xuất thủ sờ sờ Mạnh Lâm Phong đầu, giọng điệu thản nhiên nói: "Ta đã sớm không thích hắn."
Mạnh Lâm Phong ngăn lại Phương Khuynh Ca, cuối đầu ngậm lấy một bên ngực. Phương Khuynh Ca muốn mở miệng nói chuyện cả người lại rung lên, miệng phát ra một chuỗi âm
"A!" Phượng Khuynh Ca hô nhỏ một tiếng: "Hảo... Thật thoải mái... Lại một chút."
Phượng Tử Thịnh tức giận đến không nhịn được nữa, rốt cuộc bất chấp tất cả . Hắn tiến vào trong, một phen nắm lấy Mạnh Lâm Phong ném ra sau, giận dữ hét: “em nói còn không thích hắn, em…”
“Anh hai, Anh thật hung dữ” nháy hai mắt Phương Khuynh Ca ngập nước, vươn tay, bĩu môi nói: “ Anh tra, kéo em đi, người ta không có chút sức lực, không đứng dậy được….”
Phượng Tử Thịnh si ngốc nhìn vẻ lười biếng của Phương Khuynh Ca.
Đây là đứa em gái bốc đồng không hiểu chuyện của hắn sao? vì cái gì lại có bộ dáng này?
hiện tại, nhìn cô chẳng khác nào như một yêu tinh mị hoặc, hắn thật sự bị buột sắp điên rồi!
" Anh không kéo người ta, người ta sẽ gọi Lâm Phong kéo a~~” Phương Khuynh Ca uỷ khuất nói.
“em…” Phượng Tử Thịnh dùng sức kéo cô, tay nắm chặt lấy cổ tay cô.
Phương Khuynh Ca xoa xoa nơi cổ tay hơi đỏ lên của mình, cô không hờn giận liếc mắt nhìn Phượng Tử Thịnh một cái” thô lỗ”
“em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh. Đã không thích hắn tại sao còn ở cùng với hắn một chỗ….”Phượng Tử Thịnh không nói nên lời, vừa nghĩ đến tình huống vừa rồi, tâm của hắn liền trở nên đau đớn.
Phượng Khuynh Ca chậm rãi đi qua chổ hắn, ôm lấy cổ Phượng Tử Thịnh, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “cùng hắn ở trong này “vận động” một chút thôi”
Oành! Đầu óc Phượng Tử Thịnh trở nên mơ hồ. Phương Khuynh Ca nắm lấy tay hắn hơi dùng sức đặt trước ngực của cô, một cảm giác hư nhuyễn truyền đến dưới tay hắn.
vận….động….vận…động…vận….động….
trong não hắn lúc này chỉ lập đi lập lại hai từ này.
Bảo bối của hắn lại cùng nam nhân khác….? Như vậy tiểu huyệt xinh đẹp cũng bị nam nhân khác chiếm lấy? không? hắn không thể chấp nhận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.