

Năm điên cuồng và nổi loạn nhất khi du học ở nước ngoài, tôi b.a.o n.u.ô.i một cậu nhóc câm.
Thằng bé rất ổn — cao ráo, chân dài, chỗ nào cũng…
Chỉ có một điều không ổn — nó không nghe thấy tôi cầu xin tha thứ.
Mỗi lần bị nó dày vò đến ngất xỉu, nó mới hậu tri hậu giác hốt hoảng kiểm tra xem tôi còn sống không.
Lúc vui nhất là khi cãi nhau. Nó vừa dùng tay ra dấu, tôi đã nhắm mắt lại.
Có thể khiến nó tức đến mức khóc òa lên.
Mãi đến khi gia đình tôi phá sản, tôi không từ mà biệt, âm thầm quay về nước.
Ba năm sau mới gặp lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.