Lâm Hàn Ngọc ngồi cạnh tôi lại tỏ vẻ chị em tốt, chủ động nắm lấy tay tôi.
“Ăn no, ngủ kỹ, tinh thần ổn định vượt chỉ tiêu.”
Tôi thản nhiên rút tay về, tiện tay lau bằng khăn ăn.
Thấy tôi lạnh lùng, Vương Thiên Hạo bên cạnh không nhịn được chen vào:
“Giang Miên, cậu đừng bày ra vẻ như cả bọn này ai cũng có lỗi với cậu vậy.”
“Chuyện Họ Hạo năm xưa, cậu dám nói cậu hoàn toàn không có trách nhiệm à?”
“Tôi có gì sai? Bao lâu các người bắt nạt anh ấy, tôi bảo vệ anh ấy bấy lâu.”
Tôi không ngại ngần đáp lại.
“Thật sao?” Từ Sương bật cười lạnh.
“Giang Miên, cậu đừng quên, mọi bất hạnh của anh ta… đều bắt đầu từ khi gặp cậu.”
7
Câu đó như một gáo nước lạnh dội từ đầu tôi xuống chân.
Bốn năm trước, vào mùa đông, đúng dịp Giáng Sinh, tuyết trắng rơi dày đặc.
Tôi vừa rời khỏi một buổi tiệc, cả người rã rời, một cơn nóng không bình thường như đang thiêu đốt từ bên trong.
Tôi phát hiện phía sau luôn có một người đi theo, chậm rãi mà dai dẳng.
Tôi lập tức hiểu – ai đó đã bỏ t.h.u.ố.c vào ly rượu của tôi.
Muốn tìm cảnh sát, nhưng nhìn quanh chỉ toàn là đám đông đang hò hét ăn mừng và ánh đèn neon chói mắt.
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, giữa con phố nơi đất khách quê người, tôi nhìn thấy một gương mặt châu Á phía xa.
Tôi gần như lao thẳng về phía người đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
“Ngủ với tôi một đêm, giá nào anh muốn cũng được.”
Người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-lang-khong-tha-thu/5075930/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.