Tôi đứng dậy, nhìn mấy đĩa thức ăn trước mặt vẫn còn gần như nguyên vẹn.
Phí phạm là tội lỗi, đem về là vinh quang.
“Waiter, gói mang về!”
Giữa ánh mắt trừng lớn của cả bàn, tôi xách theo vài hộp thức ăn nặng trĩu, ung dung rời khỏi.
“Đúng là không còn biết xấu hổ là gì nữa.”
“Hồi đó là thiên kim nhà giàu nhất Bắc Kinh, giờ thành ra như vậy, đáng thương thật.”
Những lời châm chọc đó bay vào tai khi tôi rời khỏi cửa, nhưng chẳng có chút sát thương nào.
Mặt dày ư? Thứ đó ăn được không? Nếu không nhờ tôi da mặt dày, ba năm trước tôi đã sụp đổ rồi.
Tôi lấy thẻ phòng ra, xác nhận số phòng, rồi đi thẳng đến tìm Họ Hạo.
Đứng trước cửa phòng, tôi bắt đầu chùn bước, chút lòng tự trọng còn sót lại đang vật lộn để tồn tại.
Cuối cùng, tôi không dùng thẻ, mà gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Bên trong không có phản hồi. Trong đầu tôi, hai con người tí hon bắt đầu đ.á.n.h nhau.
Bên trái nói: Thôi đi, chắc nó đang giỡn mày thôi. Về nhà ôm tôm hùm ăn còn hơn.
Bên phải nói: Không được! Vì bài phỏng vấn! Vì chén cơm! Xông lên!
Đang lưỡng lự chưa biết tiến hay lùi, thì cửa đột ngột bị kéo mở.
Một bàn tay tóm lấy tôi, kéo vào trong.
Mùi rượu nồng nặc ập đến.
Eo tôi bị bàn tay to của anh giữ chặt, người bị ép vào tường, môi anh hôn mạnh lên môi tôi.
“Tôi cứ tưởng em sẽ không đến nữa…”
Tôi bị anh hôn đến choáng váng, cố hết sức đẩy n.g.ự.c anh ra.
“Anh thả tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/im-lang-khong-tha-thu/5075931/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.