Trong thoáng chốc ba người đã xuống đến chân núi, băng qua rừng.
Nhạc Nhạn Linh buông tay hai nàng ra hối hả nói:
- Nhanh lên, Vân muội vẫn chỉ huy người của Thiên Phụng bang lẩn tránh, bọn Mật Tông hầu hết đều có tà thuật, e họ không ứng phó nổi. Liễu Dao Kim vừa mới tiếp nhiệm ngôi bang chủ, nhất thời e chưa thu phục được lòng bang chúng, hãy đi mau.
Vân Phụng Ảnh lo lắng do dự:
- Linh ca, tiểu muội…
Nhạc Nhạn Linh kiên quyết ngắt lời:
- Chúng ta chỉ cần lòng trong sáng, nào sợ những lời thị phi, Vân muội đừng do dự nữa.
Vân Phụng Ảnh bặm môi, bỗng như hạ quyết tâm lớn, gật đầu nói:
- Được, tiểu muội đi đây!
Đoạn ném cho hai người cái nhìn sâu lắng, tung mình phóng đi như bay, tuy nàng không nói gì, nhưng ánh mắt biểu lộ rất rõ ràng, ý bảo Nhạc Nhạn Linh chớ quên những lời đã hứa hẹn khi nãy.
Tình hình tuy khẩn cấp nhưng Thái Phụng Tiên Tử thấy hai người như vậy cũng liến thoắng nói:
- Từ cô nương tiến đến Vân muội tốc độ nhanh ghê!
Nhạc Nhạn Linh đỏ mặt:
- Bây giờ là lúc gì mà Sương muội còn bỡn cợt thế này, hãy đi triệu tập thuộc hạ mau, chắc chắn bọn Mật Tông không chỉ phái đến bốn hộ pháp, hẳn là còn đại binh theo sau nữa.
Thái Phụng Tiên Tử lè lưỡi làm mặt xấu:
- Vâng, lão đại, còn tướng lệnh gì nữa không?
Nhạc Nhạn Linh dở khóc dở cười không nén được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyet-chuong-thanh-tam/2150895/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.