(Không phải là vật vô tình chốn nhân gian)
Ngày thứ hai, Thanh Chức tiến đến bên ngoài phòng Từ Hoa, y khom người hành lễ rồi nói, “Đại sư, không biết chướng khí trên người Tu Yển khi nào thì có thể trừ?”
Từ Hoa đáp lễ, “Còn chưa phải thời điểm.”
“Vậy lúc nào là thời điểm?” Câu hỏi này của y khá nóng nảy, hỏi xong mới phát giác là không ổn, vội vàng chậm lại, từ tốn nói, “Đại sư thứ lỗi, chỉ là, ta quan tâm quáđâm ra loạn, khó tránh khỏi bị mất chừng mực.”
Từ Hoa gật đầu, Thanh Chức nói, “Tu Yển từ nhỏđã hơi không ổn, người của Thái y viện đều bó tay. Về sau, đại khái cũng biết đây không phải là chứng bệnh trên thân thể, sợ là mắc phải ma chướng, phụ hoàng bèn mời tăng nhân đạo sĩđến làm phép, nhưng cũng khi khá khi hỏng. Tới Giang Nam, vốn tưởng vùng đất Giang Nam địa linh nhân kiệt này có lợi cho việc tu dưỡng, nào ngờ thân thể Tu Yển lại càng ngày càng kém hơn, vừa lúc nghe được danh hào của đại sư, bèn vội vàng mời tới…”
Nói đến đây, Thanh Chức thoáng nở nụ cười, “Đại sư cóđiều không biết, ngày ấy đại sưđến, chính là thời gian thân thể Tu Yển khỏe dần lên, một tháng nay càng khá hơn.”
Y hướng Từ Hoa hơi cúi người, “Thanh Chức vô cùng cảm kích chuyện này.”
Từ Hoa không trả lời, y ngẩng đầu nhìn sắc trời một thoáng, mới hướng Thanh Chức mà nói, “Xin điện hạ an tâm.”
“Làm phiền đại sư.”
Thanh Chức nói xong đứng dậy rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tran-nhat-mong/2397350/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.