(Khách phong lưu nhất chốn hồng trần)
Sắc trời vừa hửng sáng, phương xa chỉ có một dải sáng bạc, Từ Hoa đứng trong sương sớm dính phải một thân hơi ẩm, cỏ xanh bên cạnh ao cũng làm ướt vạt áo. Y vừa quay người, liền trông thấy Tu Yển đang đứng phía sau mình, trên người khoác một chiếc áo mỏng, búi tóc chưa chải, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời đa tình.
Thấy y quay người, Tu Yển cười nói, “Đại sư, sớm quá nhỉ!”
Từ Hoa đáp lễ, “Điện hạ!”
Tu Yển thoáng nhìn sắc trời phương xa, hỏi, “Đại sư phải đi ư?”
“Quấy rầy nhiều ngày, bần tăng…”
Tu Yển chỉnh lại mái tóc rối bù, tiến đến gần bên Từ Hoa, y cúi đầu, giọng nói mang theo chút ác liệt, “Đêm qua, ta cũng nhìn thấy đấy…”
Không đợi Từ Hoa có phản ứng, y đã thấp giọng thì thầm, “… Từ Hoa… Ngươi thật là lòng dạ từ bi…”
Từ Hoa vừa tránh đi, đã bị Tu Yển một phen bắt được, “Ta để ngươi chạy thoát một lần, hai lần, ngươi cho là… còn lần thứ ba…?”
Ngữ khíôn nhu, ấm áp lan truyền bên tai.
Từ Hoa đưa mắt nhìn, chỉ thấy tiễn ảnh thời gian trong mắt y, màu hổ phách phiếm động lòng người.
Y nhất thời có chút hoảng hốt, lạc hoa thu nguyệt đầy vườn này, lại chẳng địch nổi một nụ cười khuynh thành.
Ánh mắt chấp nhất của Tu Yển cuối cùng hóa thành một chút bất đắc dĩ, y chầm chậm buông tay, cuối cùng nói, “Ở lại thêm một ngày nữa đi, ngươi chung quy cũng nên để ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tran-nhat-mong/2397352/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.