(Phàm trần có tâm, Phật không có tâm)
Tháng năm qua đi, mưa bụi Giang Nam cũng dần thưa thớt, dương quang mỏng manh lộ ra từ trong tầng mây, lan trên mặt sông thanh sắc, ánh sáng nhàn nhạt nổi lên trong vắt.
Tu Yển dựa lên khung cửa thiền phòng, tư thế hết sức tùy ý, hai tay khép trong tay áo, mái tóc đen như mực rối tung tán loạn trên vai.
Có lưu quang thổi tới, khẽ cuốn vạt áo bay lên, song y không hềđộng đậy, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng ngược sáng đang quỳ trong phòng.
Một tháng nay, y ngày ngày đều đến nhìn, từ lúc mặt trời mọc đến tận khi mặt trời lặn.
Mà trong căn phòng u ám, Phật chủ trên bàn đang trường tiếu, lại vẫn là dung nhan ngàn năm bất biến.
Tiếng mõ gõ“cốc cốc cốc” không ngừng. Từ Hoa nhắm mắt, khóe môi hơi mấp máy, niệm thiền ngữ phương Tây.
Tu Yển khẽ gọi, “Từ Hoa.”
Trả lời y chính là tiếng mõ“cốc cốc cốc”, không vội không chậm, thong dong chẳng hề cấp bách.
Tu Yển cả cười, y nói, “Ngươi ngày ngày niệm Phật, nhưng có biết, Phật có thể giải ưu? Có thể tri tâm? Có thể, chuộc tội chăng?”
Tiếng mõ lại vang lên “cốc cốc cốc”, Từ Hoa vẫn không mở miệng.
“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc…”
Tiếng vọng không dứt.
Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên.
Ngươi nghe hiểu được chăng?
Tu Yển lắc đầu, “Không, ta không hiểu.”
Y vươn tay phải, đầu ngón tay tái nhợt, “Từ Hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-tran-nhat-mong/2397348/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.