Từ khi trở về Bán Sơn, Tô Nhiễm rất ít đến phòng sách, vì bốn năm trướccô và Lệ Minh Vũ cắt đứt quan hệ chính tại căn phòng này. Cô đứng trướccửa, điều hòa hơi thở rồi gõ cửa. 
"Vào đi." Giọng đàn ông trầm thấp vang lên. 
Quả nhiên anh đang ở nhà. 
Cửa phòng sách đẩy ra, Tô Nhiễm bước vào, nhưng không có mùi thuốc lá nhưcô nghĩ, mà chỉ có hương hổ phách thuộc riêng về anh. Bầu không khítrong phòng phảng phất mùi hương nam tính, hòa vào hơi thở, tiến sâu vào cơ thể cô. 
"Ra ngoài?" Anh cúi đầu, tập trung xem tài liệu trên tay, còn tay trái thì đùa giỡn với điếu thuốc chưa châm. 
Tô Nhiễm ngột ngạt, liếm môi gượng gạo, khó khăn lên tiếng, "Tôi, tôi muốn ra ngoài." 
Nụ cười hờ hững nhưng khó coi vô cùng nở trên môi anh. "Em có thể đi, Tôikhông cấm. Yên tâm, tôi không quen cấm em ra ngoài ban ngày." Nói xong,anh lật tài liệu sang trang khác, ngữ điệu từ tốn hòa hoãn. 
Tô Nhiễm ngốc hơn cũng nghe ra uy hiếp ngầm trong giọng nói của anh. 
Trầm mặc rất lâu, cô mới tiến lên trước vài bước, sốt ruột nhìn anh, "Tôivừa nhận được điện thoại của cánh sát Đinh, họ nói họ vừa tìm được chainước hoa Hòa Vy từng dùng chứa thành phần nho đen. Cảnh sát liệt kê HòaVy vào danh sách người bị tình nghi, tôi muốn đến sở cảnh sát xem thử." 
Sau khi nghe vậy, Lệ Minh Vũ khẽ "Ừ" một tiếng, rồi im lặng, đáy mắt thờ ơ. 
"Tôi biết anh hiếm khi ở nhà nghỉ ngơi, tôi cam đoan với anh tôi sẽ về sớm." Vì để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795515/quyen-5-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.