Một trong số những người đàn ông tiến lên, nhổ tăm trong miệng ra, từngbước dồn Tô Nhiễm về phía cuối ngõ. Cô vừa thụt lùi, vừa trừng mắt nhìnngười đàn ông trước mặt. Nụ cười của đám người này vừa hung ác vừa bẩnthỉu bệnh hoạn.
Tên vừa nhổ tăm là tên cầm đầu, một tay dồn TôNhiễm lên vách tường ẩm ướt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, cười nhamhiểm, "Cô em trong túi xách có bao nhiêu tiền?"
Tô Nhiễm nghe vậy nhẹ nhõm một chút. Đám người này chỉ cướp tiền không phải thứ khác thì đỡ rồi.
"Ví tiền của tôi trong giỏ xách, tôi đưa hết cho mấy anh." Cô buộc bản thân bình tĩnh, gặp loại chuyện thế này nhất định phải bình tĩnh. Lúc này,khăng khăng giữ tiền là vô ích, quan trọng là bảo vệ bản thân.
Đám người đó nghe thế cười toa toét, tên cầm đầu nâng mặt cô lên, mặt hắndí sát vào, ánh mắt hắn hứng thú quan sát cô: "Hay lắm cô em rất canđảm, gọi anh một tiếng anh Đông nào."
Anh Đông?
Tô Nhiễmcảnh giác nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, rồi đưa mắt về phía bốn người đàn ông cường tráng phía sau. Hắn chủ động nhắc đến tên bản thân, hơn nữa dáng dấp hắn cũng không phải mới lăn lộn ngày một ngày hai trên con đường này. Nói thật lòng, ngoại hình đám người này không phải xấuxí gớm guốc, trái lại còn vô cùng khôi ngô tuấn tú. Tên cầm đầu gần cô,trên người hắn còn phảng phất mùi kem cạo râu cao cấp. Chắc chắn giacảnh đám người này không tệ, nhưng sao lại lang thang vất vưởng trênđường?
"Gọi, anh Đông kêu cô gọi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795516/quyen-5-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.