Trước mộ Hòa Tấn Bằng, vẫn đặt một bó cúc trắng, nhưng đã không còn mùi thơm, giống người đang an giấc ngàn thu ở nghĩa trang.
Tay anh ngắt một đóa cúc trắng, nghiền chầm chậm, mãi khi cánh hoa mỏngmanh rơi rụng, nát bấy... Lệ Minh Vũ lại nhìn ảnh trên mộ bia lần nữa,ánh mắt anh lạnh tanh, ngữ điệu lãnh đạm. "Lúc trước, ông hợp táng haingười họ tại đây, chắc ông không ngờ có ngày bản thân cũng ở nghĩa trang này nhỉ? Ông đừng lo lắng, tôi chỉ thấy phong thủy nơi đây tốt, thíchhợp với ông."
Bốn năm trước là một tay anh đứng ra thu xếp tang lễ thay nhà họ Hòa. Nghĩa trang do anh chọn, không ai dám rèm pha.
Lệ Minh Vũ hít sâu, cười nhạt, môi anh lộ rõ châm chọc, "Tô Nhiễm thíchdùng cúc trắng viếng mộ. Ông nói xem nếu để con ông biết chuyện ông gâyra khi xưa, con ông có còn đặt cúc trắng ở đây nữa không? Có khi nào con ông sẽ thấy ông không xứng không?"
Nói xong câu đó, ánh mắt anh lạnh băng, nhặt bó hoa trên mặt đất lên, dốc ngược, từng cánh hoa trắng nhỏ vụn bay lượn trong không trung, rồi đáp xuống. Lệ Minh Vũ lấy gọngkính đen từ trong túi áo, giơ lên, nhìn ảnh Hòa Tấn Bằng, giọng anh lạnh nhạt: "Ông chắc không ngờ con gái mình lại trông thấy ngôi mộ đôi đóđâu nhỉ, ông sợ không? Nếu ông biết trước chuyện sẽ xảy ra như thế này,tôi nghĩ ông sẽ không nhảy lầu sớm, con cáo già giống ông thế nào cũngphải thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi mới đi đúng không?" Lệ Minh Vũ siếtmạnh tay, gọng kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795514/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.