Lệ Minh Vũ nhẫn nại nghe cô lải nhải một tràng, anh vẫn không giận, "Già rồi không thấy, tôi nuôi em."
Tô Nhiễm thảng thốt, kinh ngạc quay đầu nhìn anh. Anh nuôi cô?
Anh không tiếp tục đề tài này, thả tay cô ra, ngồi xổm xuống, "Lên đây tôi cõng em."
Hả?
"Không, tôi không cần..."
"Với tốc độ của em, chắc hơn nửa đêm chúng ta mới về tới nhà. Mau lên, đừngcó nói nhiều." Lệ Minh Vũ ngồi xổm, anh ngoảnh đầu, cau mày la cô. Cóông trời chứng giám lần đầu tiên anh cõng phụ nữ.
Nhìn bóng lưng to rộng trước mắt, Tô Nhiễm nắm chặt tay, biết không thay đổi được anh cô đành thuận theo.
Lệ Minh vũ rất cao, tựa trên lưng anh, cô thấy mình cách mặt đất càng cao. Tô Nhiễm gượng gạo vòng tay ôm cổ Lệ Minh Vũ, bàn tay anh mạnh mẽ nângngười cô, lưng anh rộng lớn và rắn chắc, anh bước đi nhanh chóng ổnđịnh. Nhiệt độ cơ thể anh toát ra từ áo sơ mi ẩm ướt sưởi ấm Tô Nhiễm.Mùi hương nam tính thuộc về anh lấp đầy hơi thở, vây kín cô.
Cảm giác này kì lạ nhưng lại ấm áp khác thường.
Hồi nhỏ, khi bị bệnh, ba đã từng cõng cô một lần, cô nhớ lưng ba rất rộng,áp mặt vào đó cô chẳng còn thấy sợ hãi hay đau nhức. Bây giờ, cảm giácnày lại quay về, nhưng không giống hoàn toàn lúc xưa, cô không chỉ thấykiên định và ấm áp mà tim cô còn đập mạnh rộn ràng, rung động lạ thường, không trấn tĩnh như khi ở trên lưng ba.
Cô bất giác thả lỏng, cả người áp sát lưng anh, khuôn mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795505/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.