Khi những tia nắng ban mai ló rạng.
Tô Nhiễm trở mình trêngiường, cảm giác đau nhức quen thuộc vẫn quấn lấy cô như mọi khi. Cô tihí mắt, mơ hồ thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trước cửa sổ. Bóngdáng đó là Lệ Minh Vũ, anh không rời nhà ngay, hình như anh đang gọiđiện thoại.
Thấm thoát cô lại thiếp đi, không biết qua bao lâu,cô cảm thấy bản tay đàn ông đang vuốt ve lưng cô, Tô Nhiễm mơ mơ màngmàng mở mắt, đối diện với dáng vẻ vận âu phục của anh.
"Em dậyđi, tôi đã liên hệ với bác sĩ chuyên khoa mắt, hôm nay sẽ làm phẫuthuật." Anh ngồi xuống, vừa nói vừa đưa tay sờ trán cô. May quá, côkhông sốt cũng không bị cảm.
Bốn năm nay, Tô Nhiễm đã quen dậymuộn, trong lúc nhất thời đầu óc còn chưa tỉnh táo, cô chỉ ậm ừ vàitiếng lấy lệ rồi trùm chăn qua đầu, tiếp tục ngủ. Cô mệt lắm, đừng quấyrầy cô.
Lệ Minh vũ nhíu mày nhìn người phụ nữ trên giường, anhvừa bất đắc dĩ vừa không biết nói thế nào. Hồi lâu sau, anh trực tiếpkéo chăn từ trên người cô xuống, "Thức dậy!"
Vật che chắn trênngười bỗng dưng biến mất cùng tiếng đàn ông quát nhẹ nhàng thoáng chốcxóa tan cơn buồn ngủ của Tô Nhiễm. Cô mở mắt to ngay tức khắc, sợ hãikêu lên một tiếng, rồi lại thấy hình ảnh trần trụi của mình trong mắtanh, cô hoảng loạn ôm gối che trước ngực, cáu giận lườm anh, "Lệ MinhVũ, anh phát điên gì vậy hả?"
Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú!
Lệ Minh Vũ đứng dậy, đem quần áo sạch lại cho cô, bình thản nói, "Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795506/quyen-5-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.