Guerlain cuối cùng cũng suôn sẻ nhận được tiền đầu tư đợt hai.
Tô Nhiễm cúp điện thoại, bất giác cười khổ. Xem ra Lệ Minh Vũ Thật sự giữlời hứa, chỉ với một điều kiện là cô phải ngoan ngoãn nghe lời. Cô vừacầm lấy giỏ xách, giọng nói từ trên cao vọng xuống, "Định đi đâu?"
Cô đứng lại, xoay đầu liền thấy Lệ Minh Vũ đang cài măng séc từ lầu hai đi xuống, ánh mắt anh nhắm thẳng vào cô.
"Đi tìm Tiểu Đóa. Nếu không tìm, Tiểu Đóa sẽ lo lắng." Lòng Tô Nhiễm thoáng buồn phiền vô cớ, than nhiên lên tiếng.
Lệ Minh Vũ bước xuống lầu, khoác áo vest, sắc mặt điềm nhiên như không nhìn cô, "Tôi cho phép em ra ngoài rồi?"
"Anh yên tâm. Nếu tôi đã hứa với anh thì tuyệt đối không nuốt lời. Tôi biếtmình than phận gì, cần làm gì. Trước khi anh tan sở, tôi sẽ về tới nhà." Tô Nhiễm nắm chặt giỏ xách, bổ sung, "Tiểu Đóa rất hay suy nghĩ lungtung, tôi chỉ không muốn gây phiền phức cho anh."
Lệ Minh Vũ nhìn cô hồi lâu, mới bình thản cất giọng, "Tốt nhất em phải nhớ kĩ những điều mình đã nói."
Tô Nhiếm hít sâu, "Tôi được phép đi chưa."
"Tôi đưa em đi." Anh chợt nói, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ.
"Tô Nhiễm sửng sốt, "Không cần..." Lời nói kiên định liền bị động tác cau mày của anh vùi lấp, cô đành phải đi theo anh.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa bệnh viện.
Tô Nhiễm vừa muốn xuống xe, anh liền kéo cô lại. Tô Nhiễm nhìn thấy anh đưa chìa khóa và điện thoại cho cô.
Là điện thoại của cô, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795500/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.