Tô Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, cô quay đầu nhìn, không biết Lệ Minh Vũ đã đếntừ lúc nào, anh xách theo một túi với ba chai nước bên trong. Sắc mặtBạch Lâm khó coi, Bạch Sơ Điệp cũng có vẻ lúng túng. Anh tiến lên, cầm hai chai nước đưa cho họ, Bạch Sơ Điệp nhận lấy, cười gượng, "Cảm ơn". Ánh mắt Lệ Minh Vũ lướt từ khuôn mặt Bạch Lâm đến Tô Nhiễm, mở nắp chai nước đưa cho cô, thản nhiên hỏi, "Nói gì vậy em?" Bạch Lâm khẩn trương nhìn Tô Nhiễm. Cô cầm chai nước anh đưa uống một hớp, ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt anh yênổn, nhìn không biết anh có nghe hay không, cô chột dạ trả lời một câulấy lệ, ngay cả cô còn không biết mình nói gì cơ mà. Bạch Sơ Diệp vội càng xoa dịu, "À, không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi." Bà ta rõ ràng kiêng kị Lệ Minh Vũ. Lệ Minh Vũ hơi nhếch miệng, không nói gì, Tô Nhiễm uống xong, anh vô cùngtự nhiên cầm chai nước của cô, uống một hớp. Tô Nhiễm vô thức nhìn độngtác của anh. Trái tim cô thoáng rung động. Hành động này chỉ có giữangười yêu. Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ. Đến tận khicảnh sát Đinh đi ra, theo sau anh là thần sắc phờ phạc của quản gia,đằng sau nữa là hai cảnh sát. Thấy Tô Nhiễm đứng cạnh Lệ Minh Vũ, vẻ mặt anh hơi sa sầm, anh rõ ràng vẫn không vừa mắt Lệ Minh Vũ. Cảnhsát Đinh gặt đầu chào Tô Nhiễm, rồi nhìn Bạch Sơ Điệp, "Tạm thời quảngia phải theo cấp dưới tôi về sở cảnh sát, lấy khẩu cung thêm lần nữa.Hai người có thể về, nhưng khi nào gọi thì phải đến, chúng tôi sẽ thôngbáo sau." Bạch Lâm nhìn quản gia, rồi lại nhìn cảnh sát Đinh, chần chờ: "Vậy thi thể của Trần Trung..." "Pháp y cần khám nghiệm thêm. Mọi người tự ý đem thi thể đến nhà xác là sailầm, không lẽ một điều cơ bản cũng không biết?" Giọng Đinh Minh Khảinghiêm túc. Bạch Sơ Điệp vội nhận lỗi, còn Bạch Lâm tỏ ra khó chịu. "Nếu vậy chúng tôi đi trước." Bạch Sơ Điệp kéo Bạch Lâm rời đi, gần tới ngoài cửa, bà ta ngờ vực quay đầulia mắt qua Tô Nhiễm vẫn đang đứng yên tại chỗ. Quái lạ, Trần Trung đãchết, Tô Nhiễm tới đây làm gì? Đợi hai người đi khuất, Đinh MinhKhải mới nhìn Tô Nhiễm, giọng anh lại bình thường, "Cô Tô có thể ra đâymột chút không?" Anh vẫn không có thiện cảm với Lệ Minh Vũ. TôNhiễm quay đầu nhìn lướt qua Lệ Minh Vũ. Không ngờ anh lại trưng ra bộdáng chẳng màng đoái hoài, biếng nhác ngồi thẳng xuống ghế dài ngay hành lang. Đi theo Đinh Minh Khải tới trước một cánh cửa khác, anhmới lên tiếng, "Xin lỗi cô, hôm nay cực chẳng đã, chúng tôi mới gọi điện cho cô." "Cảnh sát Đinh tôi cũng vừa biết tin Trần Trung đã chết." "Cô hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi tìm cô không phỉ để lấy khẩu cung." Đinh MinhKHải giơ tay vo tóc, hơi cau mày, có vẻ anh đang gặp vấn đề khó gảiquyết, "Tôi biết cô thuộc mọi mùi hương, nước hoa như lòng bàn tay. Vừarồi tôi nhận được điện thoại của bên pháp chứng, họ phát hiện trên hungkhí gây ra cái chết cho Trần Trung có một chất lạ với phân lượng cực nhỏ tan lẫn vào máu. Nói thẳng ra là một loại hương thơm hòa tan trong máu. Do có thời gian quá ngắn, bên pháp y và pháp chứng đều chưa đưa ra được kết luận cụ thể. Tôi chợt nhớ tới cô, vừa lúc thi thể của Trần Trungcòn ở bên trong, tôi hi vọng cô có thể giúp đỡ." "Tôi?" Tô Nhiễm kinh ngạc, chỉ vào mũi của mình. Mũi của cô ngửi được mùi nước hoa, còn máu người chết... "Cảnh sát Đinh, có thể tôi sẽ khiến anh thất vọng. Dẫu sao tôi cũng chưa từng thử chuyện này." "Nhà họ Tô nổi tiếng với nghề điều chế hương, lại nghe nói khứu giác của côchỉ hơn chứ không kém thế hệ trước trong gia đình. Tôi biết chuyện hômnay làm cô khó xử, nhưng tôi chỉ hi vọng có thể phá án nhanh." Tô Nhiễm cảm thấy khó hiểu với lý do của anh, "Sự việc không phải rất đơngiản sao? Quản gia vì tự vệ nên đẩy Trần Trung, rồi con dao vô tình đâmtrúng tim ông ta. Lẽ nào, còn có uẩn khúc?" Đinh Minh Khải chần chờ một lát, "Xin lỗi cảnh sát Đinh, tôi không nên hỏi về tình tiết vụ án." Tô Nhiễm bỗng hiểu ra, thầm buồn phiền. Đinh Minh Khải nhìn cô, cười cười, "Không sao. Cô biết cũng không gây trởngại gì, cô không phải đối tượng nằm trong phạm vi bị tình nghi. Chuyệnlà thế này, tôi vừa hỏi sơ qua quản gia nhà họ Hòa, thì thấy ông ta âp a ấp úng. Xuất phát từ thái độ trách nhiệm với người chết, tôi muốn xácnhận chính xác." Tô Nhiễm thấu hiểu tâm trạng nôn nóng phá án của anh, đành gật đầu đồng ý, "Được rồi, tôi sẽ thử." Nhà xác chẳng phải nơi tốt lành bước vào, ít ra cũng không ai dám đến cănphòng toàn thi thể. Đặc biệt là khi đối mặt với thi thể đầm đìa máu me.May mà bốn năm trước Tô Nhiễm từng thấy bộ dạng ba nhảy lầu. Vì vậy, côđiềm nhiên đối diện với thi thể chưa xử lý của Trần Trung. Cóđiều vì thời tiết oi bức, nên dù nhiệt độ trong phòng thấp hơn môitrường bên ngoài rất nhiều, cô vẫn ngửi thấy mùi xác thối rửa buốn nôn.Phút chốc, Tô Nhiễm muốn tông cửa chạy ra ngoài, nhưng vì vụ án cô chỉcó thể chịu đựng. Cô cầm găng tay cao su cảnh sát Đinh đưa, vô thức quan sát thi thể Trần Trung. Trên người ông ta, ngoại trừ vết trầyxước do ẩu đả, còn thương tích ngay tim. Máu nơi đó đã khô, khắp cơ thểông ta trắng bợt như giấy. Con người đang khỏe mạnh bình thường loángcái đã chết, cô không khỏi chua xót, thở dài một hơi. Theo hướng dẫn của Đinh Minh Khải, cô ấn nhẹ lên vết thương ngay tim, một ít máu dính lênngón tay đang đeo găng tay cao su. Chà sát một lát, Tô Nhiễm để gần chóp mũi, cô không ngửi ra mùi khác lạ. "Thế nào?" Đinh Minh Khải đứng cạnh khẩn trương dò hỏi. Tô Nhiễm lắc đầu, thả tay xuống, vừa định nói kết quả với anh, một mùihương nhà nhạt như có như không lượn lờ quanh mũi. Đây là kiểu dư vị. Con người khi đã ngửi thứ gì đó, xoang mũi dù ít hay nhiều cũng sẽ ghi nhớ. Mùi hương nhàn nhạt vương lại này chính là dư vị, nhưng không phải chỉnước hoa mới có dư vị. Con người làm việc thường không dựa nhiều vàokhứu giác, dần dần chức năng nhạy cảm với mùi hương sẽ phai nhạt. Sở dĩTô Nhiễm nhạy cảm nám bắt được những mùi hương mà người khác không ngửira, là nhờ kết quả tập luyện từ lúc nhỏ của cô. Thấy vẻ mặt cô khác thường, mắt Đinh Minh Khải sáng ngời, "Có phát hiện phải không?" Tô Nhiễm không trả lời anh ngay, cô đứng xa thi thể hơn, ngửi kĩ dấu vếtlưu lại trên găng tay. Cô nhắm mắt, tập trung phân tích, ngoài mùi máu,quả nhiên còn một mùi rất khác nhẹ đến mức cô suýt ngửi không ra. Đây là mùi gì? Ngẫm nghĩ kĩ càng vài phút, đột nhiên cô như bị thứ gì đóhung hãn quất mạnh vào đầu. Hồi ức và cả mùi hương nhàn nhạt như có nhưkhông hòa quyện trùng khớp với nhau, ngã nhào vào suy nghĩ của cô. Tô Nhiễm bỗng run rẩy, lạnh xương sống. Cô bất giác nghĩ đến một người... Đinh Minh Khải dẫu sao cũng xuất thân từ cảnh sát, vẻ mặt đối phương dù hơikhác một tí, anh đều có thể nhận ra. Thấy vẻ mặt Tô Nhiễm như vậy, anhthầm nghĩ mình đúng vì đã tìm cô, bước lại hỏi: "Cô Tô, có phải cô nghĩtới cái gì hay không?" Tô Nhiễm đang đắm chìm trong suy nghĩ rốibời bỗng bị kéo về hiện thực. Cô vô thức quay đầu nhìn Đinh Minh Khải,thấy ánh mắt anh sáng ngời, lòng cô hỗn loạn, tháo găng tay ra, cụp mi,"Máu đích xác là có hòa trộn mùi hương khác. Nếu tôi không lầm, đây làmùi nho đen." "Nho đen?" Đinh Minh Khải hơi nhếch mày, những kiến thức về hương thơm quá xa lạ với anh, giọng điệu anh không khỏi ngờ vực. Tô Nhiễm định thần, hiểu ý anh, cười, "Thực ra, đây chính là nho đen chúng ta hay thấy. Con người thường không để ý đến mùi nho đen nên khi ngửithấy, hầu như chẳng ai nhớ mùi này. Điều này rất bình thường. Khi nhắctới nho đen, theo quán tính, đại não sẽ quy thành dạng quả hoặc thựcphẩm liên quan, thay vì mùi nguyên thủy nhất. Vị máu tanh tuy đậm, nhưng do đông khô theo thời gian nên mùi nho đen nổi trội hơn Tuy rất nhẹnhưng vẫn ngửi ra, giống như rong lẫn vào rêu xanh." Đinh Minh Khải gật đầu suy tư, "Cô Tô, cô chắc chắn là mùi nho đen chứ?" Tô Nhiễm gật đầu, "Chắc chắn." Cô trả lời một cách chắc chắn. Cô hết sức tự tin với mũi của mình. "Không hổ là đời sua của gia đình điều chế hương nổi tiếng. Cô Tô khiến tôi mở rộng tầm mắt." Đinh Minh Khải khen ngợi thật lòng. "Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Tô Nhiễm cong môi cười. Thần sắc Đinh Minh Khải suy tư, nhìn Tô Nhiễm, "Đồng nghiệp của tôi bên pháp chứng cho rằng phân tử này thường thấy trong nước hoa. Ban nãy, cô ngửi được mùi nho đen, nói vậy trước khi chết Trần Trung thực sự tiếp xúcvới nước hoa có chứa thành phần nho đen?" "Có lẽ vậy..." Tô Nhiễm thoáng nơm nớp, hồi lâu sau nhìn Đinh Minh Khải, "Năng lực của tôi chỉcó hạn. Nên việc điều tra và kết luận vụ án, tôi không thể giúp cảnh sát Đinh." Đinh Minh Khải cười cười, anh hiểu vấn đề bản thân mìnhhỏi có chút buồn cười, suy ngẫm một lát, "Tôi có thể hỏi cô Tô thêm mộtvấn đề nữa chứ?" Tô Nhiễm gật đầu. "Trong ấn tượng của cô, người nào nhà họ Hòa thích dùng nước hoa mùi nho đen?" Ánh mắt Đinh Minh Khải vô cùng sắc bén nhìn cô. "Cái này..." Tô Nhiễm ngập ngừng chốc lát, suy ngẫm rồi lắc đầu, "Xin lỗi,tôi không biết. Tôi nghĩ tôi chỉ có thể giúp anh đến đây." Đinh Minh Khải thấy vậy, cũng đành phải thôi, gật đầu, "Hôm nay làm phiền cô rồi." "Không sao." Hai người chuẩn bị bước ra cửa, Tô Nhiễm lại nhớ tới gì đó, chợt hỏi, "Cảnh sát Đinh, tôi có thể hỏi anh về một người được không, người này vừa bịđồng nghiệp của anh mời về điều tra hai ngày trước." "Ơ? Người đó tên gì?" Tô Nhiễm liếm môi, "Người đó tên Mộ Thừa, bác sĩ ngoại khoa não, được mới về điều tra sự cố chữa bệnh mười năm trước." "Mộ Thừa?" Đinh Minh Khải cố gắng tìm kiếm cái tên này trong đầu, một lúcsau lắc đầu, "Tôi chưa từng tiếp xúc với người này. Có lẽ người ở phòngkhác mời về điều tra cũng không chừng. Hay là vậy, nếu cô Tô lo lắng,tôi sẽ về dò la dùm cô." Tô Nhiễm vội xua tay, "Vậy, nếu vậy thìthôi ạ. Tôi chỉ tiện miệng hỏi thăm, không chừng mọi việc đã giải quyếtổn thỏa, anh đừng bận tâm." Cô chỉ hi vọng mình may mắn hỏi được tìnhhình của Mộ Thừa. Nhưng ngộ nhỡ để Lệ Minh Vũ biết hành động vừa nãy của cô, không chừng anh sẽ gây ra nhiều chuyện khác nữa. Đinh MinhKhải khó hiểu tại sao cô đột nhiên lại nói không có việc gì. Anh điềutra án lợi hại, nhưng khả năng quan sát tâm tư phụ nữ cũng không kém.Anh nở nụ cười, nói thêm, "Cô Tô, tôi nghĩ bạn cô sẽ không sao. Thậtlòng , tôi chỉ muốn nhắc cô câu này." Tô Nhiễm dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh. "Con người Lệ Minh vũ thâm sâu khó đoán. Hiện nay, ai ai cũng chĩa mũi dùivào nhà họ Hòa. Sống chung với anh ta, cô cần phải cẩn thận." Đinh MinhKhải nhớ tới cảnh xảy ra lần trước ở phòng thẩm vấn, nói lời từ tận đáylòng. "Quan trọng hơn là..." Anh ngập ngừng, dường như đang suy xét cónên nói hay không. "Cảnh sát Đinh, anh cứ nói đi ạ." Tô Nhiễm thấy anh ngập ngừng, khẽ lên tiếng. Đinh Minh khải chợt thấp giọng với cô, "Bản thân tôi là cảnh sát trưởng,không có chứng cứ nên không dám nói ra miệng. Nhưng chúng ta quen biếtnhau đã lâu, nói ra vẫn tốt hơn. Trực giác mách bảo tôi, cái chết củaTrần Trung có uẩn khuất. Tôi từng tiếp xúc với Trần Trung, tính tình ông ta hiền lành đôn hậu, không giống loại người có thể làm ra hành vi cựcđoan. Còn nữa, chúng tôi thử điều tra theo lời cô nói lần trước, TrầnTrung quả thực có con trai, quanh năm điều trị ở bằng thuốc và điều kiện tốt nhất, một người làm công như ông ta làm sao có nhiều tiền như vậy?Trước khi chết, ông ta nhắc tới Lệ Minh Vũ, tôi liền suy đoán chuyện bacô nhảy lầu bốn năm trước và Trần Trung bị giết bốn năm sau thế nào cũng liên quan. Dựa theo suy đoán này, tôi khuyên cô nên tránh xa Lệ MinhVũ, Con người anh ta lòng dạ cực thâm sâu, người bình thường không phảiđối thủ của anh ta." Tô Nhiễm bỗng hốt hoảng, khẽ gật đầu. Chẳng ai biết rằng cô không muốn liên quan bất cứ chuyện gì đến Lệ Minh Vũ. "Cô yên tâm, tuy vụ án của ba cô đã khép lại, nhưng chỉ cấn có cơ hội, cóphát hiện khác thường, nhất định tôi sẽ không thờ ơ. Trường hợp TrầnTrung cũng vậy. Vì thế, nếu nghĩ đến tình tiết có thể liên quan đến vụán, cô nhớ phải báo trước với tôi." Đinh Minh Khải căn dặn lần nữa. Tô Nhiễm hít sâu, nặng nề gật đầu. "Tôi đưa cô ra ngoài." Về đến nhà bầu trời đã tối đen, Tô Nhiễm dựa người vào sofa nghĩ lại lời cảnh sát Đinh nói, nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay. Thời gian đúng là bậc thầy của tạo hóa. Khi con người lơ đãng, nó sẽ thayđổi rất nhiều chuyện, lặng lẽ mang đi rất nhiều người. Đến khi con người phát giác, mới ngạc nhiên kinh hãi, hóa ra lòn người khó lường, sinhmạng mỏng manh. Lệ Minh Vũ đi thắng vào thư phòng xử lý hàng loạt văn kiện, cũng tiện dịp cho Tô Nhiễm có thời gian sắp xếp lại suy nghĩrối bời của mình. Đầu tiên chính là sự việc Trần Trung bị giết. Cô cắn môi trầm ngâm. Chuyện Trần Trung do Hòa Vy gây nên, do Hòa Vy chủđộng báo án Trần Trung ăn cắp dây chuyền. Lúc đó, cô từng nghi ngờ mụcđích của Hòa Vy. Hòa Vy không phải là người thích vướng mắc với ngườilàm chỉ vì một món đồ xa xỉ. Vậy mục đích thật sự của Hòa Vy khi báo ánlà gì? Về sau Trần Trung được thả, dây chuyền tìm ra rồi ư? Vì sao độtnhiên không truy cứu nữa? Trần Trung sau khi được thả, quay về nhà họ Hòa thì xảy ra chuyện? Tô Nhiễm muốn đến gặp An Tiểu Đóa, xem thử tình hình hiện tại của con trai Trần Trung. Còn nữa, điều khiến cô băn khoăn nhất chính là mùi nho đen nhiễm trên vết thương của Trần Trung. Khi ở nhà xác cô không khẳng định với cảnh sát Đinh, thứ nhất là vì côkhông chắc chắn, thứ hai là vì một khi chắc chắn, cô sẽ đem phiền phứcđến cho Hòa Vy. Giống như lúc cô cẩn thận phân biệt được mùi hương đó là nho đen, người cô nhớ ngay chính là Hòa Vy. Nho đen là cách gọiquen thuộc của giới điều chế hương. Trên thị trường có vài mẫu nước hoasản xuất theo mùi hương này. Nước hoa này tượng trưng cho sự trong sáng, thời trang mà cá tính. Người thích mùi hương này thường nhạy bén và đam mê với thời trang. Nho đen khi được điều chế vào nước hoa thường đượcdùng vào hương đầu. Vì hương thơm của nó tương đối tươi mát, nên phốichung với táo, đu đủ. Từ đó toát lên phẩm chất tươi mới tràn đầy sứcsống của tuổi trẻ. Đôi lúc người ta còn kết hợp nho đen với hương hoa như hoa nhài, hoa bách hợp nhằm làm nhạt hương trước. Đặc biệt, khi phối chung với cây cỏ sẽ tạo cảm giác phong phú hơn. Những loại nướchoa như thế này thường chọn hương cuối là hoa lan, thể hiện sức sốngtươi mới nhiệt tâm. Sở dĩ cô nghĩ đến Hòa Vy vì bốn năm trước Hòa Vy đặc biệt thích mùi hương này. Khi đó, cô chưa lấy Lệ Minh Vũ. Quan hệ giữa cô và Hòa Vy vẫn tốt đẹp. Cómột lần, Hòa Vy cho cô vài chai nước hoa loại mới nhất của những nhãnhiệu nổi tiếng trên thị trường. Hòa Vy làm tạp chí, thường được nhiềunhà tài trợ, nên chẳng thiếu hàng hiệu bao giờ. Thời gian đó, Tô Nhiễmkhông thích nước hoa nên cũng chẳng quan tâm. Sau này, Hòa Vychọn một chai trong số đó, cười tủm tỉm nói muốn giữ lại, Tô Nhiễm thấylà lạ, mùi hương gì có thể khiến Hòa Vy yêu thích như vậy? Cô ngửi thửmới biết hương đó hết sức sống động. Hòa Vy tâm sự với cô. Mùi hương này làm Hòa Vy nhớ đến lúc ba mẹ chưa ly hôn, bữa sáng hằng ngày đều có mứt nho đen trên bàn ăn. Tô Nhiễm nghĩ tới đây, chỉnh dáng ngồi, hơi cau mày. Rốt cuộc Hòa Vy có dùng nước hoa đó hay không, cô không biết. Nói chung mỗi lần gặp Hòa Vy, cô đều không ngửi thấy bất kì mùi nước hoa nào. Hay làHòa Vy cũng giống cô, sau khi ba mẹ ly hôn, cô và Hòa Vy đều vô thức sản sinh ra tâm lý mâu thuẫn với nước hoa. Nhưng cô còn biết khi Hòa Vytham gia sự kiện đặc biệt hoặc tình huống bất đắc dĩ, Hòa Vy buộc phảidung ít nước hoa tượng trưng. Bốn năm sau Hòa Vy còn thích mùi nho đen không? Cô không dám khẳng định, cũng không dám tự kết luận bậy bạ. Vì vậy, khi cảnh sát Đinh hỏi, cô chỉ có thể nói cô không biết. Tô Nhiễm khẽ thở dài, chỉ thấy lòng nặng trĩu. Nói thật từ lúc sống xa ba, cô thấy mình không còn là người nhà họ Hòa. Ba cưới dì Điệp, dì Điệplại sinh Quân Hạo cho ba. Trong mắt cô, họ mới giống người một nhà. Từ"ba" này là cách gọi mà cô sờ mãi không tới chạm mãi không được. Cô thật sự rất muốn tin tưởng mọi thứ ba sắp nặn bốn năm trước đều tốt cho cô.Nhưng thực tế lại chứng minh, ba cô lấy hôn nhân của con gái mình đổilấy tương lai đảm bảo cho nhà họ Hòa trên thương trường. Hôm nay, cô không còn hiểu Hòa Vy. Hòa Vy coi cô như kẻ thù, Bạch Lâm nói Hòa Vy đã về hôm qua, như vậy, Hòa Vy sẽ nhanh chóng biết chuyện cô và Lệ Minh Vũ. Cô đau đầu, chỉ muốn trốn tránh mọi thứ đang dần phức tạp hơn. Lệ Minh Vũ nghĩ như thế nào? Anh rõ ràng đã kết hôn với Hòa Vy, vì sao còn muốn dùng hiệp ước chín ngày ràng buộc cô? Dù anh muốn tìm tình nhân, cũng đâu cần tìm cô nhỉ? Nghĩ đến đầu óc choáng váng vẫn không ra kết quả. Chốc lát, những suy nghĩ rối bời hệt như một mớ hỗn độn trong đầu cô. Lệ Minh Vũ từ thư phòng bước ra, không tìm thấy Tô Nhiễm trên lầu hai, anh đi xuống lầu. Vừa đến cua cầu thang, liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắnđáng yêu đang cuộn người trên sofa. Cô ôm gối thật to, đầu ngã sang mộtbên, thở dài. Anh bỗng ngơ ngac, không biết vì sao cảnh này lại lặng lẽchạm dến nơi mềm mại nhất trong trái tim anh. Vẻ mặt cô thở dài, đămchiêu suy nghĩ khiến khóe miệng anh bất giác cong lên. Lệ Minh Vũ rót một ly nước ấm và một ly nước lạnh, cầm tiến đến, anh ngồi đối diện Tô Nhiễm, đặt ly nước ấm trước mặt cô, nhàn nhạt lên tiếng, "Uốngnước." Lệ Minh Vũ bất ngờ đi tới dọa Tô Nhiễm hoảng sợ, ánh mắt đầy kinh ngạc hướng nhìn anh. "Uống nước." Anh nhấn mạnh câu nói vừa rồi lần nữa, phớt lờ ánh mắt của cô. Con người không ngừng lớn lên và trưởng thành, nhưng có một số thói quenkhông cách nào thay đổi theo thời gian. Chính Tô nhiễm, cô vẫn không cóthói quen uống nước giống bốn năm trước. Nếu không ai nhắc cô nhớ, có lẽ cả ngày cô đều quên việc uống nước. Thói quen này hết sức không tốt. Anh nhíu mày nhìn cô, mãi đến khi cô vâng lời cầm ly nước lên uống, sắc mặt anh mới dịu lại. "Có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng, em có thể nói ra, không chừng tôi giúpđược em." Giọng Lệ Minh vũ trầm thấp, vẻ mặt anh hờ hững, tỏ vẻ như anhchỉ nói bâng quơ. Hả... Ánh mắt Tô Nhiễm càng thêm kinh ngạc nhìn anh. Cô không nghe lầm chứ? Anh đòi giúp cô? Lệ Minh Vũ uống hết ly nước lạnh, đặt sang bên, dựa người ra sau, xem ravừa rồi anh không phải nói đùa. Vẻ mặt của cô đập vào mắt anh, thờ ơbuông lời: "Hay cảnh sát Đinh lo lắng tôi nuốt em, kêu em đề phòng tôi,cho nên em không dám nói?" Tô Nhiễm nghẹn họng, vừa rồi anh nghe lén? "Cảnh sát Đinh muốn nói cái gì đều viết hết lên mặt, tôi chẳng cần nghe lén." Mắt anh sáng như tia X, cô không thể mở miệng anh vẫn dễ dàng đoán ra ý nghĩ trong lòng cô. Tô Nhiễm suýt nữa đã phun nước. Quảnhiên, nếu không làm sao cảnh sát Đinh cứ dặn tới dặn lui, cô nhất địnhphải cẩn thận. Lệ Minh Vũ, con người anh đâu chỉ lòng dạ thâm sâu, ánhmắt anh còn rất sắc bén. Lúc này, cô lại thấy Lệ Minh Vũ làm cảnh sátthích hợp hơn, biết đâu anh chẳng cần mở miệng thẩm vấn, tội phạm vừathấy ánh mắt sắc lạnh của anh, thì sợ hãi cái gì cũng phải khai hết. Tô Nhiễm cầm ly nước, ngồi đối diện một người đàn ông mà lòng tốt của anh ta bỗng nhiên trỗi dậy. Câu nào của anh là thật? Câu nào là giả? Trước khi Trần Trung chết vô tình nhắc đến anh, chuyện của ba anh biết được bao nhiêu? Còn Hòa Vy, anh nắm rõ tình hình của Hòa Vy bao nhiêu? Cô có nên tin tưởng anh hay không? Có lẽ cô nên tìm tòi ra vài manh mối nếu sống chung với anh? Ban đầu Lệ Minh Vũ nhẫn nại vô cùng, anh him lặng đối diện với cô, hồi lâusau thấy cô không nói tiếng nào, anh lại đợi thêm một lúc lâu, cau màynói: " Tôi đúng là chán quá nên mới phí thời gian ở đây với em!" Nóixong, anh đứng dậy bỏ đi. Tô Nhiễm vội gọi anh, "Này..." Lệ Minh Vũ dừng bước, quay đầu. "Cái đó đó..." Tô Nhiễm gượng gạo bỏ ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn anh, "Anh biết thường ngày Hòa Vy dùng nước hoa nào không?" Nếu anh đã kết hôn với Hòa Vy, vậy anh sẽ hiểu Hòa Vy nhiều hơn cô. Tuyrằng cô không dám mơ tưởng nhận được đáp án chính xác từ miệng anh. Thần sắc Lệ Minh Vũ vốn dĩ dửng dưng chợt sa sầm, mắt anh thấp thoáng khôngvui. Vừa rồi cô kêu anh, đáy lòng anh bỗng mừng rỡ đến khó hiểu, nhưngkhông ngờ cô lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy. Người phụ nữ này đúng là ngốc nghếch quá thể mà. Câu hỏi của cô ngốc nghếch quá mức nha. Thấy ánh mắt anh hơi lạ, Tô Nhiễmngập ngừng. "Là anh nói khi nãy, tôi có vấn đề gì luẩn quẩn trong lòngthì cứ hỏi anh." Lệ Minh Vũ xoay người nhìn cô, thản nhiên hỏi "Em vừa gọi tôi là gì?" Hả? Ban nãy cô gọi anh là gì? Hình như chỉ kêu một tiếng "Này". "Tôi, tôi vừa gọi Lệ Minh Vũ." Cô mất tự nhiên đáp lời. Lệ Minh Vũ hừ một tiếng, hơi hơi nheo mắt, lòng Tô Nhiễm đột ngột giónglên một hồi chuông cảnh giác, nuốt nước bọt, cô bất giác lùi người vềsau. Mỗi khi anh bày ra biểu tình này, nghĩa là anh đang dần mất hứng,bắt đầu bực dọc, nguy hiểm nảy sinh. Nhưng anh không vì thấy cômờ mịt khó hiểu mà tâm tình dịu bớt. Anh đi tới cạnh cô ngồi xuống, bỗng vươn tay trái khoát lên sofa sau lưng cô, tay phải khóa cô vào trọnphạm vi thuộc về anh, quan sát cô, giọng nói bình tĩnh mà biếng nhác ralệnh, "Lập lại lần nữa." Tô Nhiễm vô thức liếm môi, anh quá gầncô, gần đến mức chỉ cần hơi ngẩng đầu, cô liền chạm ngay môi anh. Côđành phải cúi đầu, yếu ớt nói, "Lệ Minh Vũ mà, không phải tôi hay gọianh như vậy sao?" Anh cau mày, cách gọi này tốt hơn anh Lệ. Thế nhưng... Anh trầm giọng: "Bỏ họ cho tôi." "Hả?" Tô Nhiễm ngây ngốc ngẩng đầu, vô thức gọi nhỏ theo ý anh, "Minh Vũ..." Giọng nói êm ái có phần mù mờ, ngọt ngào, mềm mại như kẹo đường khiến tráitim Lệ Minh Vũ mềm nhũn. Lại thấy ánh mắt cô mơ màng, không nén nổi tình cảm dâng tràn, anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi ươn ướt chạm vào cánh môithơm mát. "Ưm..." Hơi thở và đôi môi đàn ông nóng hổi làm TôNhiễm không thể chống đỡ, tay cô theo bản năng chống lên ngực Lệ MinhVũ, nhưng lại bị nắm lấy vòng qua cổ anh. Tay anh thôi chống sofa, nhích lên trên, chầm chậm vuốt ve lưng cô, khiến cô nhận ra ý đồ của anh. "Đừng..." Tô Nhiễm dốc sức đẩy anh ra, tim cô đạp rộn rịp, thấy ánh mắt anh tốithẳm, cô hoang mang. Hai ngày nay, cô lĩnh giáo trọn vẹn bản lĩnh củaanh. Mỗi lần cô đều chìm đắm cùng anh, cô sợ cảm giác này, cô sợ mình sẽ say mê, không cách nào kiềm chế lý trí trong cơn thủy triều khoái lạcanh mang đến. Lệ Minh Vũ lại không hề nổi giận, thuận theo ý côbuông ra, giọng anh khàn khàn, "Từ nay về sau, tôi chỉ cho em gọi nhưvậy thôi." Tô Nhiễm giật mình lần nữa. Anh không để cô có nhiều thời gian hiểu ra vấn đề, đứng dậy lên lầu. Phòng khách rơi vào yên lặng rất lâu, Tô Nhiễm mới có phản ứng, cái này làsao chứ? Vấn đề cô hỏi anh chưa trả lời mà, ngẫm nghĩ giây lát, hít mộthơi thật sâu, cô đứng dậy đi lên lầu. Cửa thư phòng mở ra, đúnglúc Lệ Minh Vũ đang mở phần văn kiện định xử lý, dường như biết trước cô sẽ theo anh lên lầu, nên chẳng màng ngẩng đầu, tiếp tục giải quyết công việc. Ánh đèn mờ tối hắt lên áo sơ mi đen của anh. Anh hầu nhưhòa hợp vào màn đêm rộng lớn phía sau. Vầng sáng lờ mờ lưu chuyển trênmặt anh, anh khi đang tập trung quyến rũ đến lạ thường. Tô Nhiễmđưa mắt sang chỗ khác, thấy dáng dấp anh lạnh lùng, cô vốn định xoayngười bỏ đi, nhưng lúc này cô không thể gọi điện hỏi rõ Hòa Vy, nên côbuộc phải kiên nhãn đi lại gần anh, hắng giọng, "Vấn đề ban nãy, anhchưa trả lời tôi." Lệ Minh Vũ vẫn tiếp tục phớt lờ cô. "Tính tình anh sao lại kỳ cục như vậy hả?" Tô Nhiễm bực bội đi thẳng đến, khéo văn kiện trong tay anh, giận giữ trừng to mắt. Rốt cuộc anh cũng chịu ngẩng đầu, anh trầm tĩnh nhìn ánh mắt cáu giận củacô cả buổi, khó hiểu cất giọng, "Người phụ nữ ngốc nghếch như em làm sao viết ra được "Hào môn kinh mộng" nhỉ?" Anh cau mày, tỏ vẻ như đang tựhỏi. Tô Nhiễm không ngờ anh lại bật ra một câu như vậy, ngẩn ngơ, miệng ngoác to lúng túng, vì giây sau mới định thần, chau mày, "Chọcghẹo người khác vui lắm phải không?" Lệ Minh Vũ bình thản, chìa tay ra với cô,"Qua đây." Cô trầm ngâm rồi bước lên trước, anh liền kéo cô vào lòng, cánh tay anhthuận thế ôm chặt cô, cằm anh chống nhẹ lên gáy cô, hơi thở anh đều đặnphả lên tai cô, rất nóng rất ngứa. Hơi thở nam tính đậm mùi hổ phách đầy mê hoặc, thấm vào lòng cô. Không gian trong phòng thoáng tĩnh lặng. Lát sau, giọng anh hạ xuống bên tai cô, "Nói thật lòng, mức độ thấu hiểucủa tôi với Hòa Vy, không sâu đậm bằng của tôi dành cho em." Sao? Tô Nhiễm đợi lâu mà chỉ nhận được đáp án như thế này, cô bất mãn, nghiêng đầu trừng mắt, lườm anh, "Anh trả lời lấy lệ?" "Không, tôi nói thật." Chân mày dãn ra, anh nhìn cô. Cô điên rồi nên mới hỏi anh. Đứng dậy định bỏ đi, anh liền kéo cô, nhướng mày, "Dùng tôi đã rồi bỏ?" "Trên thực tế, anh – một chút giá trị lợi dụng cũng không có." Tô Nhiễm đầy bất mãn. Lệ Minh Vũ không giận, bật cười, "Vậy được rồi, em hỏi tôi chuyện khác đi. Lần này, tôi sẽ trả lời em nghiêm túc." Tô Nhiễm bán tín bán nghi nhìn anh, trông thấy vẻ anh nghiêm túc, suy nghĩ một hồi, lòng cô thoáng nặng nề, nhìn anh lần nữa, dốc hết can đảm hỏi: "Tôi muốn biết Mộ Thừa ra sao." Gương mặt anh tú của Lệ Minh Vũbất thình lình tỏa ra khí lạnh, ánh mắt dịu dàng dần giá rét, không khíxung quanh dường như chuyển lạnh theo, ngay cả Tô Nhiễm cũng cảm giácmọi thứ thay đổi cực kỳ nhanh chóng. Anh nhìn cô chằm chằm, lặngthinh chốc lát, ngay khi Tô Nhiễm chuẩn bị bỏ cuộc, anh bất ngờ đúnglên, thân hình cao lớn lộ rõ áp lực và lạnh lùng cho đối phương. "Muốn biết chuyện anh ta? Được,vào tắm cho tôi. Tắm xong, tôi nói em nghe."Nói xong, anh nắm tay cô, ngang ngược kéo ra khỏi thư phòng. Một tiếng vang vọng từ phía sau, cửa phòng đóng sầm lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]