Ánh trăng chiếu sáng qua rèm cửa, khẽ hôn khuôn mặt phụ nữ nhợt nhạttrên giường, cô nhắm nghiền mắt, hàng mi dài run nhẹ theo từng nhjp hôhấp. Đợi đến khi anh thỏa mãn, cô cũng đã thiếp đi với vầng trán vã đầymồ hôi.
Bàn tay anh nhanh chóng lau khô, rồi vén những sợi tóc bết trên trán cô sang bên.
Một hồi hoan lạc qua đi, Tô Nhiễm
chỉ như con tôm cuộn người trong lòng anh, còn Lệ Minh Vũ lại mất hết buồnngủ, tựa nửa người vào đầu giường, cúi nhìn người phụ nữ đang ngủ saytrong lòng mình.
Anh cho rằng bản thân sẽ dễ dàng chìm vào giấcngủ, ít ra sẽ không giống bốn năm qua, thuờng xuyên mãt ngủ đến sáng.Nhìn Tô Nhiễm gốì đầu trên tay mình, Lệ Minh có cảm giác như quay lạibốn năm trước.
Hết thảy mọi thứ ở đây đều không thay đổi. Anhmướn người đến quét dọn nhà cửa theo giờ nhưng không cho phép dịchchuyển mọi đồ vật trong nhà. Hoàn cảnh nơi đây vẫn mãi như cũ, nhưnglòng nguời giờ đây đã đổi thay.
Vui sướng bốn năm sau cùng cô,dường như lấp đầy cõi lòng trống rỗng suốt bốn năm qua của anh. Mùihương của cô, hơi thở của cô, độ ấm của cô mang lại hạnh phúc ấm áp chotrái tim rỗng tuếch đã hóa thành giá lạnh vẻ ảm đạm từ lâu của anh.Nhưng vì sao, ngay khoảnh khắc này anh vẫn như vậy?
Anh khẽ vuốttrán cô, cô ngủ rất ngoan, vẫn hiền lành, thuần khiết điềm đạm giống côcủa bốn năm trước. Đêm đó vào bốn năm trước, anh cũng từng ngắm nhìn cônhư thế này trong màn đêm tĩnh lặng, cô cũng ỷ lại nép mình vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/795499/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.