Nếu đã là yêu, như vậy cũng không cần phải để ý tới miệng lưỡi của thế gian. Chỉ cần người đối tốt với ta, trong mắt người khác, người có xấu xa cỡ nào cũng đâu có liên quan gì đến ta? Một mình ta yêu, một mình ta cảm nhận, như vậy là đủ rồi. Thời gian luôn là một bức tường thành vô hình, ngăn cách lòng người, ngăn cách nhân gian. Xuyên kiếp đến thời đại này, đối với nàng chính là may mắn. Ở nơi xa lạ, không người thân, không bằng hữu, chỉ có hắn là người ở cạnh nàng. Hắn ôn nhu, ấm áp, dịu dàng, đối với nàng có đủ. Hắn tao nhã, trượng nghĩa, tuyệt đối không bao giờ sẽ nghĩ tới việc khi dễ nàng.
Trái tim của nàng, chẳng biết từ khi nào chỉ còn muốn hướng về phía hắn, dùng tất cả nhịp đập của con tim mình mà yêu hắn. Nàng không hiểu, tại sao người ta lại gọi hắn là ma đầu? Nhưng làm sao đây, nàng yêu ma đầu hắn. Không gặp được hắn, nàng nhớ, thấy hắn rồi, nàng sẽ càng cảm thấy vui vẻ gấp bội. Thế giới này, vốn dĩ không hề tốt đẹp. Nhưng có hắn, sự tồn tại của nàng mới thật sự có ý nghĩa. Nàng muốn cả đời này được ở bên hắn, trọn kiếp không buông tay. Cho dù kết cục có thế nào, nàng cũng sẽ không hối hận.