Hai mươi tám năm sau tại Mục quốc.
Mục quốc nhiều núi, đặc biệt là ở phía bắc Đô thành núi kéo dài tới ngàn dặm. Người Mục quốc gọi nơi này là ” Bách sơn ”.
Bách sơn lớn lớn nhỏ nhỏ mấy trăm núi không có tên, nhưng có ba toà núi có tên rất nổi tiếng. Đứng đầu là Bích Phục Sơn.
Bích Phục Sơn sở dĩ nổi tiếng bởi vì cùng những núi khác có điểm cực bất đồng, đây là phía nam của Bách Sơn, địa thế tương đối bằng phẳng so với núi khác. Muốn vào Bách sơn bình thường phải đi vào từ Bích Phục Sơn.
Mặc dù núi Bích Phục Sơn đa số bằng phẳng, nhưng vẫn có một số chỗ góc cạnh, hơn nữa mãnh thú lại không ít. Trừ khi muốn hái dược liệu chỉ núi này mới có hoặc đi săn chim cùng bắt cá thì không ai chán sống mà mạo hiểm lên núi. Vì có đi không có về.
Nhưng mà ngay lúc này đây lại quỷ dị xuất hiện hai nhóm người đang giằng co trên núi.
Mà nói như vậy cũng không quá chính xác, bởi vì trên thực tế là một người đấu với mười mấy người. Không những vậy, mười mấy đại hán kia lại còn đang nằm trên mặt đất mà la oai oái.
Trận này đánh nhau này hoàn toàn không thú vị chút nào, một đám người cầm đao kiếm muốn chém người, nhưng ngay cả góc áo của đối phương cũng không đụng tới, cách đối phương còn có ba thước liền ào ào ngã xuống, một chút tổn thương cũng không có.
Mà giờ phút này người duy nhất đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-lam-the/2523503/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.