Tình yêu chính là từ những quan tâm dành cho nhau, sự thấu hiểu, cảm thông và san sẻ một cách tình nguyện, một cách chân thành, một cách giản đơn mà lại vô tinh tế. Tình yêu giữa Kỉ Tích và Tiêu Trần cũng vậy, họ luôn quan tâm, thấu hiểu nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn rào cản. Gia đình ngăn cấm thì sao chứ? Họ sẽ vẫn nắm tay nhau nhau, chờ cho đến khi gia đình hai bên chấp nhận, hoặc là cùng bỏ trốn. Mẹ Kỉ Tích cho rằng Tiêu Trần không đáng để yêu bởi vì chỉ cần Kỉ Tích nói lời chia tay, y nhất định không dị nghị. Nhưng Kỉ Tích một mực cho rằng nam nhân kia đáng để yêu bởi vì hắn biết rằng nhất quyết Kỉ Tích sẽ không chia tay nên mới nói như vậy. Cuối cùng, tình yêu to lớn của họ đã thuyết phục được cha mẹ Kỉ Tích, cha mẹ và mọi người trong gia đình chấp nhận để họ đến với nhau.
Những câu chuyện xoay quanh cuộc sống của họ diễn ra thật thú vị. Đối với họ mà nói, mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy nhau, cùng nhau đánh răng, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau làm việc. Đến tối lại được cùng nhau trên một chiếc giường êm ái, nằm trong vòng tay nhau mà kể những câu chuyện vui buồn, cùng nhau ngủ, cùng nhau mơ một giấc mơ đẹp. Cuộc sống như vậy còn có gì tuyệt vời hơn. Dù tình yêu chẳng mãi ngọt ngào, đôi lúc cũng có chút giận hờn, ghen tuông nhưng rồi cũng sẽ vượt qua tất cả, cùng nhau bước đến tương lai, bên nhau đến đầu bạc răng long. Ấy chính là tình yêu!