“Vợ à, em yêu anh”
“Đã biết”, Tiêu Trần nhấp ngụm trà tiếp tục xem báo tài chính
“Vợ à, em rất yêu anh, thật đó!”
“Ừ”, Tiêu Trần lật báo gật đầu đáp lại
“Em yêu anh hơn bất cứ kẻ nào trên đời!”
—_—///, hắn hôm nay bị cái gì kích thích vậy?
“Anh hỏi em yêu anh sâu đậm, em yêu anh xứng với biển sâu!”
—________—///////, cư nhiên còn hát nhạc sến, hắn…… hắn từ khi nào đã thành…… biến thái?
Nhìn phản ứng vô biểu tình của Tiêu Trần, khuôn mặt sáng lạn của Kỉ Tích nhất thời tối sầm lại, suy sụp hạ bả vai trộm xem xét nam nhân bên người lại ai oán lên án: “Trần Trần một chút cũng không yêu em!”
Lại nữa! Tiêu Trần âm thầm nhíu mi, nâng đầu khỏi mặt báo hỏi: “Hôm nay em gặp ai?”
“Không có!” Kỉ Tích trảm đinh tiệt thiết trả lời.
Tiêu trần chọn mi nói: “Nga? Thật sự không có?”
“Không”
“Vậy thì tốt”, khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Trần lại hướng về mặt báo, tầm mắt tập trung vào trong tin tức, cũng không quay đầu lại tiếp lời “Em về phòng ngủ trước đi”.
“Không cần!” Kỉ Tích nhìn chằm chằm Tiêu Trần khêu gợi bên cạnh đến nghiến răng, trong lòng hoảng loạn, cố tình người ta không để ý đến hắn, có khí cũng không có chỗ phát.
“Tùy em”
“Oa! Em chỉ biết anh tuyệt đối không yêu em! Em biết mà!”, Kỉ Tích dùng sức đánh sofa, mà một cọng lông của Tiêu Trần cũng không dám ngắt, u oán suy đoán hành động tiếp theo của đối phương.
“Anh không thương em?”, khó khăn lắm dung nhan làm người ta muốn phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-phai-mot-lao-cong-nho-hon-nguoi/42290/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.