Thời gian trôi cực nhanh, hai tuần qua đi giống như một cái chớp mắt.
Một đám hồ bằng cẩu hữu nhất trí cho rằng — đầu hàng trước chính là biện pháp tốt nhất. Vì thế, Kỉ Tích lại như trước bỏ mặc máy tính, lại ở cạnh Tiêu Trần càng ngày càng lạnh lùng, sống một ngày dài bằng một năm.
“Trần Trần, ăn cơm”, Kỉ Tích từ phòng bếp mang ra một bàn ăn xa hoa, lớn tiếng gọi Tiêu Trần dạo này như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
“Úc! Làm phiền em mang vào đây, anh ở trong thư phòng ăn”
=o=/// thật sự là mười năm phong thủy thay phiên luân chuyển. Kỉ Tích xem xét champagne đặc biệt mua về, nhìn quét một bàn đầy thức ăn, đáy lòng dần nổi lên hương vị chua xót. Nhớ lại mấy ngày trước, biểu hiện của chính mình trên bàn cơm, miệng Kỉ Tích cũng theo đó cay đắng. Lúc ấy, Trần Trần nhất định cũng khó chịu như vậy.
Vì thế, Kỉ Tích cung kính đem đồ ăn đưa vào thư phòng của Tiêu Trần. Đáng thương, Tiêu Trần ngồi sau máy tính bị che nửa mặt, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho hắn, chỉ khoát tay nói tiếng cảm ơn.
>_<~~ chẳng lẽ Trần Trần ghét bỏ hắn? Kỉ Tích chưa từ bỏ ý định, vẻ mặt cầu xin qua loa ăn cơm chiều, tắm rửa lên giường.
Tiêu Trần là tác gia. Người địa cầu đều biết, tác gia viết lách này nọ, là loại người không có quan niệm thời gian nhất. Cũng đã tám giờ rưỡi tối, còn trong thư phòng phấn đấu.
Kỉ Tích tịch mịch khó nhịn ở trên giường lăn hai vòng, không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-phai-mot-lao-cong-nho-hon-nguoi/42294/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.