Kì nghỉ mười một ngày qua đi, nhưng di chứng nhà Nhạc Nùng còn đang tiếp diễn. Vì thế, Kỉ Thi không thể không tận lực mời phu phu Kỉ Tích xuất môn, sáu giờ tối thứ sáu ở Carrefour* hội họp.
Địa điểm do Tiêu Trần định, ngày nghỉ bọn họ giống như con chuột vào mùa đông, đem nguyên liệu thức ăn cất trữ, hiện tại tủ lạnh đang mất mùa rồi.
Chạng vạng ba ngày sau ——-
“Ca ca, Duyên Duyên ở chỗ này!”
Loại siêu thị lớn như Carrefour luôn người người tấp nập, huống chi là vào cuối tuần. Duyên Duyên ngồi trên đầu vai Kỉ Thi, thật xa nhìn thấy Tiêu Trần, vội quơ tay nhỏ gọi người, thắm thiết như vậy thiệt giống như nhiệt tình sau khi đi xa hai vạn năm nghìn dặm mới gặp lại.
Tuy nói Tiêu Trần không phải người ngoài, nhưng đứa con đối với người khác ngoài mình vô cùng thân thiết như vậy, trong lòng thực ghen tị. Nhạc Nùng nghĩ a, bản thân tốt xấu vẫn là giáo viên trung học, học sinh đứa nào không nói cô dân chủ! Vì cái gì lúc giáo dục con chính mình, ngược lại bị ghét bỏ?
Kỉ Thi xem xét Nhạc Nùng sắc mặt không tốt, hiểu rằng không thể hoàn toàn trách vợ mình. Vợ chồng bọn họ xuất môn du lịch, đem Duyên Duyên giao cho Kỉ Tích chiếu cố. Trước sau bất quá mới một tuần, đứa con không ngờ lại giống một con la quyết tâm, chết sống không chịu nghe lời anh nữa, chẳng lẽ Tiêu Trần thật đúng là thần?
“Ca ca ôm”, Duyên Duyên tay ngắn duỗi ra, nghiêng nửa thân mình, năn nỉ tiến vào lòng Tiêu Trần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-phai-mot-lao-cong-nho-hon-nguoi/42304/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.