Đích tỷ liếc nhìn Tạ Uyên một cái, gượng gạo nặn ra nụ cười:
“Ta… ta ăn no rồi.”
Vừa ăn xong, đích tỷ lấy cớ kéo ta đi dạo rồi biến mất.
Nàng ta siết c.h.ặ.t t.a.y ta, trong mắt tràn đầy sợ hãi:
“Nguyễn Nam Khê, muội có biết hắn là ai không!”
Ta thành thật đáp: “Phu quân của ta mà!”
“Chẳng phải chính các người bảo ta lên kinh thành, gả cho công t.ử Tạ gia sao?”
Nói đến đây, ta lại càng tủi thân.
14
Đích tỷ túm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông, giọng nói the thé:
“Công t.ử Tạ gia gì chứ?”
“Hắn căn bản không phải!”
“Hắn là Diêm Vương sống, là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Tạ Uyên.”
“Chuyên làm chuyện tịch thu gia sản, diệt cả tộc! Thế gia nào thấy hắn mà chẳng như thấy quỷ? Muội… muội sao có thể gả cho hắn được chứ?”
Ta sững người.
Lần này đúng là… gả nhầm thật rồi.
Ta lắp bắp, còn cố vớt vát:
“Nhưng… bọn họ đều họ Tạ mà!”
“Cũng đâu thể hoàn toàn trách ta được chứ?”
Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, ngày ta gả tới Tạ gia, thì đúng lúc Tạ gia bị tịch thu gia sản.
Ta lại đem kẻ cầm đầu vụ tịch thu, nhìn nhầm thành phu quân mình sắp gả.
Như vậy thì mọi chuyện đều thông suốt rồi…
Vì sao hạ nhân trong hậu viện luôn ấp úng, vì sao Tạ Uyên lúc nào cũng sớm ra tối về, trên người dính máu, lại chẳng hề có thói hư tật xấu của công t.ử ăn chơi…
Trên giường, mỗi lần tới cao trào, hắn đều bắt ta nhìn thẳng vào mắt hắn, gọi tên hắn.
Hóa ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac/5081853/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.