Đích tỷ loạng choạng, sắc mặt trắng bệch:
“Không thể nào…”
“Phu quân ta là trạng nguyên mà!”
“Tạ Uyên, tên gian thần ch.ó săn như ngươi, là ngươi hại hắn đúng không?”
Tạ Uyên nắm tay ta, quay về phủ.
“Có thời gian ở đây dây dưa vô ích với bản thống soái, chi bằng về chuẩn bị cho phu quân của ngươi bữa cơm đoạn đầu cuối cùng đi.”
Đích tỷ dẫn người nấp bên ngoài Tạ phủ.
Ta vừa ra khỏi phủ, liền bị đích tỷ đang ôm bụng bầu chặn đường.
“Nam Khê, muội xuống đây đi, tỷ muội chúng ta nói chuyện một chút?”
Ta thấy buồn cười, thản nhiên hỏi nàng ta:
“Ta đã chọn Tạ Uyên, chẳng phải đích tỷ nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ta sao?”
Bên ngoài xe ngựa thoáng cứng lại, giọng đích tỷ gấp gáp hẳn lên, đi thẳng vào vấn đề:
“Nam Khê, muội nhất định phải giúp hắn!”
“Muội cũng từng có tình cảm với hắn mà, nếu chúng ta không đổi hôn sự, Vu Phong đã là phu quân của muội rồi.”
“Trong bụng ta mang cốt nhục của hắn, muội nỡ để đứa cháu sinh ra không có phụ thân sao?”
“Tạ Uyên, Diêm Vương sống đó cưng chiều muội như vậy, muội cầu hắn đi, hắn nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, thả Vu Phong ra…”
16
Xe ngựa rời khỏi Tạ phủ.
Phu xe hỏi ta: “Phu nhân muốn đi đâu?”
Trong chốc lát, ta chẳng còn tâm trạng dạo phố nữa.
“Đến Trấn Phủ Ty, ta đi tìm chàng.”
Đây là lần đầu tiên ta đến nơi Tạ Uyên làm việc để tìm hắn.
Những Cẩm y vệ kia đã sớm biết thân phận của ta, dọc đường không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac/5081854/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.