Bút tích của đại phu nhân, ý trong thư là: Ta và đích tỷ đều đã thành thân được nửa năm.
Đích tỷ nay đã mang thai, muốn lên kinh thành, tới Tạ gia gặp ta một lần, lo lắng ta ở Tạ gia sống không tốt, nên sang ở cùng ta một thời gian, tròn tình tỷ muội.
Ta uể oải đọc xong, ném lá thư sang một bên.
Tuyết vụn rơi xuống.
Gió thổi tung chiếc áo choàng lông hồ ly ta đang khoác, để lộ trên cổ những vết hôn đỏ sẫm, mấy ngày rồi vẫn chưa tan.
Cuối năm triều chính bận rộn.
Nghe nói lại có mấy nhà bị tịch thu gia sản, ta mấy ngày liền không gặp Tạ Uyên.
Trong lòng âm thầm thở phào một hơi.
Hắn không ở nhà, không ai quấn chặt như vậy, trên giường đòi cái này lại muốn cái kia, còn bắt ta nhìn thẳng vào mắt hắn, hết lần này đến lần khác gọi “A Uyên”… tật xấu càng ngày càng nhiều.
Hắn không ở nhà, cuối cùng ta cũng được ngủ mấy ngày yên giấc.
Ta còn chưa kịp nói cho Tạ Uyên tin đích tỷ sẽ tới kinh thành.
Thì người đã đến rồi.
Không còn cách nào khác, ta đành sai người đi đón đích tỷ về Tạ phủ.
Đích tỷ bước xuống từ ghế đạp ngựa, liền ngẩng cằm, soi mói quan sát một vòng.
Ta cũng nhìn đích tỷ Nguyễn Ôn Niệm mấy lượt.
Vị Vu thư sinh vốn định hôn với ta, đã nuôi nàng ta không tệ.
Gương mặt đích tỷ tròn trịa hơn một vòng; e là vì phu gia dễ nắm, nàng ta so với trước khi xuất giá càng thêm ra vẻ sai bảo người khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac/5081852/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.