Ta cầm đống đồ đó, tức tối đi tìm Tạ Uyên.
Ném tất cả xuống trước mặt hắn.
Hàng mi hắn khẽ run, trong đáy mắt tụ lại một vũng u ám khó dò.
“Hả? Phu nhân không hài lòng sao?”
Cơn giận trong ta bốc lên không kìm được:
“Tạ Uyên, chàng có biết mình chỉ là một tiểu lại trông cổng thành không? Tiêu tiền kiểu này, sau này còn sống nổi không?”
Hắn sững người một chút, khóe môi cong cong như cười mà không phải cười:
“Nàng cứ tiêu đi, Tạ gia không thiếu tiền đâu… nuôi một phu nhân, ta vẫn nuôi nổi.”
Ta hít sâu một hơi.
Bỗng nhiên rất nghiêm túc hỏi hắn:
“Chàng nói thật với ta đi…”
Đầu ngón tay Tạ Uyên khẽ khựng lại.
“Có phải chàng có… ẩn tật không?”
Nếu không thì, hắn sinh ra dung mạo thế này, gia cảnh lại sung túc như vậy, đích tỷ mù mắt rồi sao lại chịu đổi hôn sự với ta? Thấy hắn trầm mặc, ta đoán mình đã đoán đúng.
Liền dịu giọng an ủi hắn: “Không sao đâu.”
“Cho dù chàng có ẩn tật, ta cũng nhận… sau khi thành thân, ta cũng sẽ không hồng hạnh vượt tường!”
Tạ Uyên bật cười thành tiếng: “Không có.”
“Ta rất tốt. Phu nhân nếu không tin, có thể kiểm tra trước.”
Đồng t.ử ta khẽ mở to.
Đến khi phản ứng lại, mặt đã đỏ bừng, nói năng cũng không trôi chảy nữa:
“Vậy… vậy ta tin chàng.”
“Đợi… đợi sau khi chúng ta thành thân rồi hãy kiểm hàng đi.”
Đến ngày thành hôn, kiệu hoa đi một vòng quanh kinh thành, vừa tới trước cửa Tạ phủ.
Một đám thích khách từ trên trời rơi xuống.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac/5081851/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.