Ánh mắt ta sáng lên.
Hắn đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không vòng vo nữa.
“Phu quân trong triều giữ chức quan gì? Một năm bổng lộc bao nhiêu?”
“Chàng nói thật với ta đi, sau này ta mới tiện quản gia.”
Hắn khựng lại một chút, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói năng cũng có phần mơ hồ:
“Chỉ là quan nhỏ thôi, canh giữ cổng thành… e là sẽ khiến phu nhân thất vọng.”
Nghe vậy, ta không những không thất vọng, mà còn cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Hạ nhân Nguyễn gia bàn tán, đều nói Tạ công t.ử là bùn nhão không trát được tường, chỉ là một chức quan bé như hạt vừng.
Thảo nào hạ nhân trong phủ đều ấp a ấp úng.
Là sợ ta biết rồi sẽ chê hắn sao? Ánh mắt ta nhìn hắn dịu lại, thêm mấy phần cảm thông:
“Không sao cả! Quan nhỏ cũng tốt.”
“Chàng còn trẻ, nhất thời lạc lối, sau này chuyên tâm đọc sách, vẫn còn cơ hội thăng tiến.”
Khóe môi mỏng của hắn hơi cong lên, nắm lấy mu bàn tay ta:
“Đa tạ phu nhân không chê bai.”
Khi ta đứng dậy bưng bát canh cho hắn, đột nhiên để ý thấy trên y phục hắn có vết m.á.u đã khô.
Miệng ta vô thức hỏi:
“Canh giữ cổng thành cũng phải động tay động chân với người khác sao? Chẳng phải là một chức quan nhàn hạ ư?”
Tạ Uyên liếc nhìn vết m.á.u bẩn trên vạt áo mình, nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt.
“Máu trên người này là do ta đ.á.n.h nhau với người ta ở sòng bạc cùng đám hồ bằng cẩu hữu, không cẩn thận dính phải.”
“Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac/5081850/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.