Gương mặt hắn đầy vẻ do dự giằng co khó đoán.
Ta còn do dự hơn hắn.
Thật ra, hắn cũng chẳng muốn cưới ta đến vậy.
Ta cũng chẳng muốn gả cho hắn đến thế.
Nếu không phải vì có hôn ước trong người, lại chỉ có thể thay đích tỷ xuất giá…
“Ta có thể hủy hôn, chọn người khác không?”
Ta dè dặt hỏi.
Hắn cong lên đường môi diễm lệ: “Không thể!”
“Nhưng hôm nay đã quá muộn, không kịp bái đường thành thân.”
“Cánh tay ta bị thương một chút, bế nàng… khụ khụ, làm vài chuyện, cũng không tiện.”
Sắc đỏ nơi vành tai hắn lại càng rõ rệt hơn.
Nghe hắn nói mình bị thương.
Ta lập tức căng thẳng, vừa trách móc vừa xót xa:
“Chàng chẳng phải là ác bá trong kinh thành sao?”
“Cũng có lúc bị người ta làm bị thương ư?!”
Hắn bật cười, sắc đen trong đáy mắt tan đi:
“Sau này ta sẽ làm ác bá cho tốt, không để người khác làm ta bị thương nữa.”
Ta lắc đầu: “Vậy cũng không được!”
“Sau khi chúng ta thành thân, chàng phải để ta quản! Sòng bạc, thanh lâu… những nơi đó không được lui tới nữa, đám hồ bằng cẩu hữu cũng không được qua lại!”
“Chăm chỉ đọc sách, thăng tiến quan chức mới là chuyện quan trọng nhất!”
Hắn nửa cười nửa không gật đầu: “Ừm… đều nghe nàng.”
Ta ngẩn ra một chút.
Tên ăn chơi trác táng mà đích tỷ chê bỏ này, sao lại dễ nói chuyện đến vậy? Xem ra khúc gỗ mục này, vẫn còn cứu được một phen.
“Nghe lời là tốt nhất.”
“Sau này ta sẽ giám sát chàng sửa đổi là được!”
Chợt nhớ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac/5081849/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.