Luận văn của Lục Nhung được thông qua, không cần đến trường học tiếp, chỉ cần chuyên tâm đến chỗ chị Thôi.
Việt Khánh Vân tuổi đã lớn, nhưng còn rất minh mẫn, ăn nói dí dỏm, khôi hài. Hàng ngày, ông không dạy Lục Nhung vẽ trong phòng tranh mà cùng Lục Nhung vác giá vẽ ra ngoài, tìm một đầu đường náo nhiệt làm mẫu.
Lúc đầu Lục Nhung cũng không quen, nhưng nhìn Việt Khánh Vân bình thản ung dung đứng vẽ, cậu cũng cố lấy dũng khí để vẽ cạnh ông.
Thi thoảng, có người đến vây quanh xem bọn họ vẽ tranh, thậm chí còn trả tiền nhờ bọn họ vẽ chân dung giúp.
Lần đầu tiên ra ngoài, Lục Nhung hỏi “Chúng, chúng ta vẽ gì ạ?”
Việt Khánh Vân mỉm cười “Cái gì cũng vẽ.”
Đúng là cái gì cũng vẽ thật.
Chỗ nào cũng vẽ, lúc nào cũng vẽ, cái gì cũng vẽ.
Mỗi ngày, Lục Nhung đều mệt mỏi muốn chết.
Nhưng mỗi ngày, cậu cũng đều cực kì hưng phấn.
Khương Thiệu gần đây quay xong một chương trình tổng hợp, đang nhận một bộ phim mới. Nghe đâu, là phim nghệ thuật, chính anh cũng đầu tư vào đó, nội dung cụ thể thì chưa công bố ra ngoài.
Lục Nhung cũng không biết.
Đã lâu cậu không gặp Khương Thiệu.
Lúc Lục Nhung về nhà, cậu nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Là bảng vẽ điện tử cậu mới mua.
Dùng để vẽ tranh.
Lục Nhung vẽ thử một bức đơn giản, rất nhanh đã nắm được cách dùng.
Các cô nàng trong nhóm fans hai mươi sáu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/3225856/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.