Lúc Lục Nhung tỉnh lại, Khương Thiệu đang nấu cháo trong bếp.
Lục Nhung đánh răng rửa mặt xong, Khương Thiệu đã ngồi cạnh bàn ăn cháo. Thấy Lục Nhung đi ra, Khương Thiệu ngoắc ngoắc cậu “Đến đây.”
Rèm cửa sổ bị kéo ra từ lâu, trong phòng khách sáng trưng. Khương Thiệu ngồi ở chỗ sáng nhất, khuôn mặt như được phủ lên một vầng sáng nhàn nhạt.
Lục Nhung nhớ tới dáng vẻ Khương Thiệu trong nhiều bộ phim và chương trình tổng hợp được người nói là “Ánh sáng trên thế giới giống như rơi hết xuống người Khương Thiệu”.
Nhưng bọn họ đều chưa được thấy Khương Thiệu như thế này.
Một Khương Thiệu sáng sớm nấu cho mình bát cháo, ngồi dưới ánh mặt trời chậm rãi ăn. Bọn họ thậm chí còn không biết, Khương Thiệu nấu ăn rất ngon.
Lục Nhung ngồi xuống cạnh Khương Thiệu, quay đầu nhìn anh.
Khương Thiệu ăn cháo xong, chú ý thấy ánh mắt của Lục Nhung, nhếch môi cười “Sao? Càng nhìn càng thấy tôi xuất sắc đúng không?”
Lục Nhung khẩn trương “Tôi, tôi…”
Khương Thiệu đi đến hôn môi Lục Nhung.
Những lời muốn nói đều bị ngăn trở lại.
Khương Thiệu hôn xong mới buông Lục Nhung ra, dỗ dành “Ăn một chút nhé, ăn xong tôi dẫn cậu đến chỗ thầy Việt.”
Lục Nhung nói “Nhưng, nhưng tôi, tôi…”
Khương Thiệu nhéo gương mặt mềm mại của Lục Nhung “Cậu nghĩ, với cái thể lực của cậu mà lúc lên giường không cần tôi tới á? Hả cậu đàn em chạy 1500m còn chạy chậm hơn người khác hai vòng?”
Lục Nhung nói “Cảm, cảm ơn.” Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/3225855/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.