Lục Nhung vốn đã trắng.
Lúc này, trên mặt cậu cắt không còn giọt máu. Không biết là do bị tiếng sấm đánh thức, hay là do thấy gương mặt hung ác của Khương Thiệu.
Khương Thiệu nhanh chóng thả nắm tay ra.
Anh cúi người nhặt tàn thuốc ném đi, nhặt tranh lên, đặt về chỗ Lục Nhung vẫn cất.
Ngoài cửa sổ lại xẹt qua một tia sét.
Khương Thiệu đi đến cạnh Lục Nhung, lấy tay bịt tai cậu lại.
Che đi tiếng sấm.
Cơ thể Lục Nhung hơi run.
Môi cũng mất đi độ hồng.
Khương Thiệu nói “Làm cháy mất một bức tranh của cậu, cậu liền tức đến không nói nổi thành lời sao?”
Lục Nhung nghẹn ngào hỏi “Anh, anh cũng biết?”
Khương Thiệu nói “Tôi cũng biết cái gì?” Anh hôn lên khóe mắt Lục Nhung “Biết cậu bao dưỡng tôi là vì muốn lấy tiền chữa bệnh cho anh tôi? Biết cậu tuần nào cũng đến viện mồ côi là để gặp anh tôi? Biết cậu thích ai mà còn giả vờ chúc anh ta và người trong lòng anh ta hạnh phúc?”
Mặt Lục Nhung càng trắng hơn.
Khương Thiệu ép Lục Nhung lên tường, hung hăng hôn xuống.
Lục Nhung không phản kháng.
Khương Thiệu cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Anh ôm Lục Nhung về phòng.
Khương Thiệu thật sự không làm gì cả.
Anh chỉ kéo kín rèm cửa sổ, ngồi cạnh giường nhìn Lục Nhung cuộn tròn.
Có mấy lời, đã nói ra thì không thu về được.
Lúc nãy, anh đã rút con dao từ ngực mình, cắm thẳng vào tim Lục Nhung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-em-em-thich-anh-anh-anh/3225857/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.